Thế giới này thật sự là rất đáng sợ. Cho dù biết là vô cùng hèn mọn, nhưng vẫn không cách nào có thể thoát ra được. Bán thân thể để đổi lấy sự sống, như vậy có gì tốt? Khổ sở vô hạn, không có cách nào khiến cho người ta thoải mái được. Số phận của con người, ngay từ khi sinh ra đã không thể nào do chính mình quyết định, như vậy có khác nào còn sống mà lại giống như đã chết? Cả đời đều sống trong khổ sở, nhục nhã, làm một công cụ phát tiết, mặc cho người ta tiêu khiển mà vẫn phải cố mỉm cười, điều này, làm sao có thể chấp nhận nổi?
Sống trên đời, ai cũng phải có lòng tự trọng. Nhưng cái gọi là lòng tự trọng đó ở trong mắt của người khác lại chẳng đáng một xu. Đau khổ sao? Đúng vậy, rất đau khổ, rất mệt mỏi, nhưng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng chứ biết phải làm sao đây? Phận mình sinh ra đã là kiếp nô lệ, cho dù là cố gắng cả đời thì cũng vẫn là kiếp nô lệ mà thôi. Người ta có quyền lựa chọn cuộc sống mà người ta muốn. Còn sủng vật? Đâu có cơ hội để lựa chọn? Tự do vốn là không bao giờ có thể thuộc về họ được nữa. Họ là những kẻ bị tù đày!