Editor: Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ
“Đồ ngốc… tại sao không để ta ở lại?”
Ta uể oải dựa vào tảng đá bên cạnh, thuốc lỏng cơ chết tiệt, hai tròng mắt của ta chắc cũng bị ảnh hưởng, nếu không tại sao ta càng lúc càng mơ hồ thế này, nước mắt tự dưng còn chảy ra giàn dụa…
Ta biết, lần này rời khỏi nơi đây, sơn Nam hải Bắc, trọn đời sẽ không bao giờ gặp lại Seaman Mei nữa, sao hắn lại có thể nhẫn tâm như thế, ngay cả một cái quay đầu liếc mắt cũng không có sao…
“Julian…” Arthur do dự gọi tên ta.
Lau nước mắt, ta cố gắng khống chế bàn tay, cầm lấy cái hộp nhỏ ở trong ngực:
“Ngươi nhanh bôi cái này vào…”
“Ta?”
“Ừ.” Ta vất vả mở nắp hộp ta, lấy một ít mỡ cao, “Chỗ này chỉ đủ cho một người, ngươi nhanh bôi đi…”
“Không được… nếu bôi thì phải bôi cho ngươi!” Arthur kiên quyết cự tuyệt.
“Đồ ngốc, ta chỉ là một tên nô lệ, trừ cái thân này ra thì chẳng còn gì, cho dù lũ chó săn có muốn tìm ta, bọn họ cũng không tìm được thứ gì có lưu mùi để cho chúng ngửi. Nhưng ngươi lại khác, một khi bọn họ phát hiện không thấy ngươi, lập tức có thể tìm hành lý của ngươi, theo mùi trên hành lý là dễ dàng tìm được.”
Nghe ta giải thích cũng thấy có lý, nhưng Arthur vẫn cứ chần chừ, khom lưng định ôm lấy ta, trong chớp mắt, ta đem mỡ cao nhanh bôi lên cổ Arthur, làm cho hắn ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có.
Hài lòng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-duc-thanh-bao/1516389/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.