Một cái tát quăng ngay vào mặt, khuôn mặt lão gia tràn đầy tức giận, mất đi hoàn toàn vẻ ưu nhã tỉnh táo hàng ngày.
“Người đâu…cầm roi đến!” Hắn ác độc ra lệnh.
Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng cầm cái roi ngựa lão gia hay dùng đưa lên. Tiếp nhận roi từ trong tay thị phó, lão gia lãnh khốc liên tục quất xuống mặt ta.
Derenian tiên sinh đứng một bên cũng không thèm ngăn cản, chỉ lộ ra vẻ mặt âm thầm khó hiểu nhìn ta một chút rồi lại nhìn lão gia.
Ta vô lực ngã trên mặt đất, cười lạnh nhìn lão gia. Ta hiểu rõ thân thể của chính mình, biết thân thể sắp tàn này chỉ cần vài roi cũng đủ tiễn ta về tây thiên, nhưng bản tính cố chấp, ta nhảy nhót vui vẻ chờ đợi tử vong tới gần, như vậy ta có thể thoát khỏi cái hiện thực khắc nghiệt này, lời hứa cùng sứ mệnh, đi đến nơi có Mel thân yêu, đi tới nơi cực lạc chốn bồng lai, hưởng thụ niềm vui sướng hạnh phúc sau khi trải qua bao nhiêu gian truân cực khổ.
Đối với một người đã nhìn rõ sinh tử như ta mà nói, bất cứ trừng phạt gì cũng đều nực cười như nhau. Ta khinh thường nhìn lão gia đang giơ cao roi ngựa, trong lòng cảm thấy hắn kém cỏi vô cùng.
Ta nhắm mắt chờ đợi tử thần đến, nhưng bóng ma tử vong trong dự đoán của ta vẫn chưa đến, đột nhiên ta bị gắt gao ôm vào trong vòng tay ấm áp của người nào đó, bên tai truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.
Kinh ngạc mở to hai mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-duc-thanh-bao/182865/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.