Nhạn Y Phán nàng là họ hàng xa với hoàng thất. Nhưng nghe họ Nhạn ghép vào tên của nàng thật là chói tai làm sao. Cùng là một cái họ mà thôi, tại sao người thì giàu có vô tận, người thì không có một chút lợi lộc gì? Người ta có quyền có thế, trong khi đó, nàng phải tín mưu tính kế để thoát khỏi chốn khó khăn này. Nhạn Y Phán cùng Cảnh Tứ Đoan chẳng hề có chút quan hệ nào. Không đúng, cái này chắc cũng gọi là họ hàng xa đi! Xem nào, biểu muội của Nhạn Y Phán gả cho cháu của Cảnh Tử Đoan. Cái này có được tính không?
Có hay không cũng không phải trọng điểm. Điều quan trọng là nàng muốn nhờ hắn giúp nàng rời khỏi kinh thành. Từ lâu, cái nơi mà nàng gọi là nhà đã không còn nữa. Người thân còn muốn bán nàng đi để lấy tiền! Không còn cách nào khác, nàng mới nhờ đến Cảnh Tử Đoan. Thật không ngờ, cuộc gặp gỡ giữa nàng và hắn lần này lại là khởi nguồn của tình yêu. Hắn và nàng, tựa như đôi uyên ương bay lượn trên nền trời, quấn quýt lấy nhau, vô cùng xinh đẹp.
Người xưa có câu:
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
Vô duyên đối diện, bất tương phùng.
Hai người, là do ông trời ban duyên, hoàng đế tác hợp nên mới có thể cùng nhau chung bước đến chân trời.