Cách ngày, Nhạn Y Phán lên xe ly chạy đi, ly khai Như ý lâu.
Xe ngựa như trước, xa phu vẫn là lão Khương trầm mặc nhưng lại thiếuCảnh Tứ Đoan, toàn bộ toa xe trở nên trống trải. Nàng ngồi im, tiếngbánh xe đơn điệu lăn, quang cảnh ngoài cửa sổ nhìn thế nào cũng khôngđáp lại, mới không bao lâu liền nhàm chán đến mau buồn ngủ.
Nàng một thân im lặng như vậy đã nhiều năm, sớm thành thói quen nhưng giờ phút này không có người cùng nàng đấu võ mồm nói chuyện phiếm, cưnhiên lại có loại vụng trộm hoảng hốt khôn kể trong bụng. Qua một thờigian thì nàng nhịn không được nhìn quanh bốn phía, vừa nghe lại gặp phía sau có tiếng vó ngựa liền dựng thẳng lỗ tai, dọc theo đường đi tâm thần căng thẳng không ngừng.
Hắn đã nói như thế nào? Vì không muốn người khác biết, hơn nữa hắncòn có việc phải xử lý, lựa thời cơ đem quyển sách của hoa đại tỉ trả về chỗ cũ, chờ hắn xong việc rồi, hắn sẽ đến. Bất quá, cùng lắm có thểmuộn một hai ngày.
“ Không muốn người khác biết? Các tỷ tỷ Như ý lâu không phải đều biết chúng ta cùng nhau tới sao?” Nhạn Y Phán hoang mang hỏi lại.
“ Người biết chỉ có Hoa đại tỉ, những người khác đều nghĩ ngươilà cô nương mới tới. Một cô nương đến y quán rồi đi, không ai chú ý.Nhưng nếu ta cùng đi với ngươi, nhất định có điểm khả nghi.”
“ Điểm khả nghi gì?”
Giữa nắng sớm yếu ớt, Cảnh Tứ Đoan nhìn chằm chằm nàng một lát, lộ ra nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phat-tu-bi/2390253/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.