“ Ân…đau nha….”Âm thanh rên rỉ ngọt ngào quan quẩn trong màn. Tối nay, lại là thâm nùng xuân sắc, kiều diễm khôn cùng.
“ Ngươi xem nó cứng rắn thành như vậy, thật đáng yêu.” Tiếng nóitrầm thấp đáp lại, sau đó lại tiếp tục mút làm nụ hoa phát đau, “ phánnhi, ngoan, đem chân…ân, chính là như vậy…”
Sau đêm ở tử uyển đó, Nhạn Y Phán không còn một mình nằm ngủ. Mặc kệtá túc ở phủ viên ngoại, nghĩ trọ ở tiểu lữ điếm ở một vùng hoang vu, đi quán lý ở đại thành….mặc kệ giường lớn giường nhỏ, phòng lớn phòng nhỏ, đêm dài yên tĩnh, nàng ở trong lòng Cảnh Tứ Đoan.
Hoặc là, nên ở dưới thân hắn.
“ Đừng như vậy…lão Khương…ở cách vách..” hơn nữa khách điếm nàycũng không phải tử uyển, vách tường không dày như vậy, cũng không nhiềucao hứng.
Nàng cố nén rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng chôn ở bên gáy hắn, âm thanh yêu kiều nhỏ như muỗi kêu, nhưng có người nghe xong cũng khôngcao hứng.
“ Ai muốn ngươi lúc này còn nghĩ người khác?” hắn cố ý vuốt ve nụ hoa mẫn cảm của nàng, làm cho nàng hơi đau, kiều nhuyễn kháng nghị.
Diện mạo đa dạng của nàng thật sự rất mê người. Ai biết lên giường sẽ là một cái thẹn thùng ngọt ngào làm người ta say đổ cả thiên hạ nhưvậy. Hưởng qua một lần tư vị mất hồn sẽ thấy không có biện pháp rời bỏ,dần thành nghiện. Cảnh Tứ Đoan thừa nhận, lúc này hắn đang gặp nạn.
Nàng xấu hổ mang ai oán liếc hắn một cái. Cảnh Tứ Đoan biết tâm ýcủa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phat-tu-bi/2390257/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.