hạn Y Phán không chết. Ngay cả lựa chọn đều thất bại, nàng thật không biết nên khóc hay nên cười.Cứu nàng, dĩ nhiên là mẫu thân của nàng.
Nhạn mẫu xông tới phòng, chuyện thứ nhất đó là nhanh tay lẹ mắt cầmlấy cây kéo trên bàn, cắt đứt mảnh vải, cho dù là như thế, gáy Nhạn YPhán cũng đã in sâu dấu vết.
A, không chết sao? Nàng cố sức mở mắt ra, hoảng hốt nhìn ba ngườitrước mặt: quản gia thực già đi, tóc mai bạc trắng; nha đầu sợ tới mứcmặt không có chút máu, hốc mắt đỏ hồng; Mà nhạn mẫu tiều tụy đángthương, bộ dáng vẫn như con chuột nhỏ, cúi đầu, không dám nhìn thẳng nữnhi.
“ Tỉnh, tỉnh là tốt rồi, dạng hỉ, đi rót trà nóng cho tiểu thư uống.”
“ Muốn thỉnh đại phu đến xem hay không? Hay là nấu chút canh…”
“ Lúc này thỉnh đại phu ở đâu? Nửa đêm, sáng sớm ngày mai…
Nhạn Y Phán thấp giọng đánh gãy ba người nhỏ giọng nói chuyện, “ Không cần, ta ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Bởi vì yết hầu bị thương, nói chuyện phải cố hết sức, còn khàn khàn,Nhạn Y Phán thật không biết đây có phải giọng mình hay không.
“ Phán nhi…” nhạn mẫu tiến lên phía trước từng bước, tay muốn sờsờ nữ nhi nhưng thấy ánh mắt của Nhạn Y Phán lại khiếp đảm thu hồi.
“ Ta thật sự không có việc gì, để ta ngủ một chút đi.”
Nói xong, nàng nghiêng người lại, không hề nói nhiều. Bởi vì nàngkhông cần mẫu thân dùng đôi mắt bi thương như vậy để nhìn nàng, cũngkhông cần hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phat-tu-bi/2390263/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.