Tình yêu, có phải hay không chính là một hồi lại một hồi đau đớn? Tại sao trao đi yêu thương nhiều như vậy, thứ nhận lại chỉ là nỗi đau đớn đến xé gan xé lòng? Như vậy, thà rằng đừng yêu sẽ không đau. Lời nói, bao giờ cũng dễ hơn làm. Đã kiên trì mạnh mẽ là thế, nhưng sự thật thì sao? Nỗi nhớ trong tim cứ thời thời khắc khắc giày vò ta, sự run rẩy của lý trí khiến đáy lòng ta lạnh ngắt. Thì ra yêu là như thế, trừ tốn thương vẫn chính là tổn thương.
Vì nụ cười của người, ngay cả đến giang sơn cũng không màng. Nhưng thật không ngờ được, tất cả chỉ là một hồi giả dối. Đem niềm tin hòa tan trong tình yêu, nỗi đau đớn lại càng bị nhân lên gấp bội. Thế giới này, người lừa ta gạt, vốn dĩ là đã rất không công bằng rồi. Yêu, đau đớn như thế, vậy mà vẫn muốn hóa thành con thiêu thân, vẫn luôn giữ lấy ở trong lòng một chấp niệm là có thể kiếm tìm được chân ái. Để rồi, khi ngoảnh mặt lại, tất cả những hồi ức tốt đẹp sớm đã tan biến tựa như hư vô, ta muốn vươn tay để chạm vào không được, muốn rụt tay lại lại là mỗi luyến lưu vạn phần. Tất cả, rồi sẽ tiếp tục đi đâu về đâu?