Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Nếu như nói vương cung của Tề Vân phú lệ nhưng tao nhã, thì vương cung của Dận Tiêu quốc lại là nhã trí vô song… Nước chảy róc rách, có cây cầu nhỏ bắc qua, những ngọn núi giả trùng điệp, lầu các như lơ lửng trên không, xen lẫn bởi tầng tầng lớp lớp các loài hoa đủ màu sắc…
Giờ phút này, trăm hoa tạo hình cho cảnh xuân, ở đó, cũng có hai người không hề thua kém khung cảnh xinh đẹp này, không, có lẽ ngay cả cảnh xuân cũng không xứng với bọn họ. Dù sao hoa cỏ vô tình, mà người thì có tình…
“Ngươi nói, thắng lợi sẽ thuộc về phe nào?” Dựa ở hành lang, một người mặc bộ y phục màu lam đang tung bay trong gió, mái tóc dài đen óng được buộc lại buông xuống trước ngực.
“…Lời này không nên xuất phát từ miệng ngươi…” Người đối diện lặng yên trong chốc lát, như là đang suy nghĩ câu trả lời.
Khom mi khẽ nhíu, làm như gật đầu, hắn vỗ nhẹ, phủi đi bụi bặm trên quần áo, rồi đứng lên: “Sao vậy? Không phải nên nói ‘chúng ta nhất định sẽ thắng” sao?”
Bạch y nhân vẫn ngồi đó, nghe vậy, chỉ ha ha cười khẽ, ôn nhu nhìn người bên cạnh: “Mới vừa rồi, quốc sư đại nhân không phải cam đoan với Vương sao?”
“Nói bậy! Bổn quốc sư không có!” Nói như tức giận, như chỉ trích, nhưng thanh âm lại như đang nũng nịu. Người áo lam chu miệng, tựa một hài tử đang tức giận.
“Phong nhi, nếu không nắm chắc, thì cần gì quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nghiet/2501484/quyen-2-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.