Chương trước
Chương sau
Editor: Ansa

Beta – reader: Băng Tiêu

“Xem nè, xem nè, xem ta mang ai đến cho ngươi nè!” Tề Thị Vân cười cười chỉ vào nhóc con đang túm góc áo mình.

Còn Lận thì oán hận nhìn Tề Thị Vân, y cư nhiên lén mình đi làm việc này.

Kỳ bình tĩnh nhìn nhóc con rụt rè không nhúc nhích… 

Đứa nhỏ này là…

Kỳ vừa mở miệng đã nghẹn ngào nói:” Tề Thị Vân… đứa nhỏ này là… là…”

Kỳ kích động đến độ lắp bắp, hắn tưởng rằng cả đời cũng không còn cơ hội được nhìn thấy nó nữa…

“Phải, là hài tử của Liễu Cơ! …Ta đưa nó cho một nhà giàu trong kinh thành làm con nuôi, thấy ngươi nhớ nhung nó đến vậy, cho nên ta đưa nó tới, để các ngươi có thể sum họp!…” Tề Thị Vân chân thành nói, trong khi Lận thì bĩu môi nói nhỏ hai chữ: “Hèn hạ…”

“…”  Kỳ kích động ào tới, không để ý tới ánh mắt sợ hãi của nhóc con, ôm chặt lấy nó: “Hài tử… Y Phong của ta…”

“Ca ca, ngươi không nên kích động, cẩn thận thân thể của ngươi, dù sao phụ tử các ngươi vẫn còn nhiều thời gian ở chung mà…”  Lận ngồi xổm xuống, kéo Kỳ cùng nhóc con ngồi xuống ghế.

Kỳ nào còn tai mà nghe Lận nói, trong đầu trong mắt hắn giờ đây đều là Y Phong non nớt nhỏ nhắn kia!

“Người là ai?” Thanh âm trẻ con nho nhỏ dễ nghe vang lên, nhưng lại làm Kỳ cảm thấy thương tâm.

Ta là phụ thân của con đây…

“Y Phong… ta là… ta…” Kỳ không biết phải nói với Y phong thế nào cho phải.

“Hắn là phụ thân của con.” Tề Thị Vân thấy thế bèn nói.

“Thật vậy chăng?” Y phong ngước cặp mắt to tròn nhìn Kỳ, nghi hoặc hỏi.

Nếu đã nói ra rồi, Kỳ cũng dứt khoát thừa nhận luôn: ” Phải, ta là phụ thân của con đây!”

“Vậy người là cha ruột của con sao?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt bừng lên hy vọng!

“Phải, sao vậy? Phụ thân hiện giờ của con không tốt hay sao?” Kỳ sờ sờ cái đầu bé bỏng, hỏi.

“Dạ.” Y Phong gật mạnh đầu: “Con là con nuôi, bọn họ đều nói con là thằng nhóc không ai cần tới…! Người là cha ruột của con, tại sao lại không quan tâm tới con?”

Câu nói cực kỳ thẳng thắn khiến Kỳ đau lòng, oán hận nhìn Lận, sao ngươi lại gây ra việc này cơ chứ?

Chịu đựng ánh nhìn chòng chọc của Kỳ, Lận lập tức vô tội khoát tay: ” Xảy ra chuyện gì vậy? …Ai nói con là con nuôi?”Ttên hỗn đản nào nói ra vậy, ta phải lột da hắn, làm hại ta bị ca ca trách cứ.

“Tất cả mọi người đều nói như vậy!”

“Ca ca… ta thề ta đã yêu cầu bọn chúng phải chiếu cố tốt Y Phong!”

Kỳ thở dài, hắn đương nhiên tin tưởng Lận đã dặn dò bọn chúng, nhìn đứa nhỏ này sắc mặt hồng nhuận, quần áo cũng đẹp đẽ sáng sửa, không giống như bị ngược đãi, tuy nhiên, đứa nhỏ này mặc dù đầy đủ vật chất, nhưng những chuyện khác nó lại phải chịu nhiều ủy khuất…

“Là tại phụ thân không tốt! …Y Phong… phụ thân có việc nên mới tạm thời phải gửi con ở nhà người ta… Xem này, phụ thân chẳng phải đã tới tìm con rồi sao!” Kỳ nhẹ giọng an ủi nhóc con quật cường nhưng khóe mắt đã rưng rưng kia.

“Vậy… Y Phong không còn là đứa trẻ không ai cần đúng không?”

“Đương nhiên! …Y Phong thông minh như vậy, sao lại có người không muốn con chứ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.