Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Kumiko
Kỳ nắm chặt tay… Yêu… Cái gì là yêu… Ta từng trao tình yêu của mình cho Liễu nhi… Cũng vì thế ta đã phải trả một cái giá rất đắt rồi.
“Ngươi nói yêu… Yêu chẳng phải là hạnh phúc sao?… Làm cho nhau thống khổ còn có thể tính là yêu sao… Hãy giải thoát cho chúng ta… Không nên vây khốn ta một lần nữa, cũng hãy buông tha chính mình đi…” Kỳ ngẩng đầu nhìn Lận.
“Không phải!” Lận hô lớn, nắm tay Kỳ kích động nói: “Sẽ không đâu… Chúng ta có thể làm lại…”
“… Thả ngươi, chúng ta sẽ chết!” Lận tuyệt vọng khẩn thiết.
Nhìn Lận kiên định, Kỳ biết chính mình không thể thuyết phục được hắn: “Ta không nên tỉnh thật sao? Năm năm trước, ta nên chết thật sao?”
Quả nhiên, chết mới là giải thoát thật sự? Nếu như ta chết rồi, các ngươi có thể hết hy vọng chứ?
“Xin ngươi không nên nói tàn nhẫn như thế! Chúng ta vốn là chờ đợi ngươi tỉnh lại! Chúng ta cũng đã hối hận rất nhiều vì đã thương tổn ngươi!”
“Trên đời nhiều nam nữ như thế, vì cái gì chỉ lại chọn ta…” Kỳ mệt mỏi.
“Trên đời nhiều nam nữ như thế, chúng ta chỉ có thể chọn ngươi!” Lận cắt lời hắn.
“Thời gian năm năm, ngươi chắc chắn các ngươi chưa từng quên ta?”
“Trong năm năm, chúng ta không lúc nào không nhớ ngươi.” Lận nắm lấy tay Kỳ vuốt ve.
“… Năm năm không đủ thì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… các ngươi rồi sẽ quên ta thôi! Thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nghiet/2501407/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.