

Vào ngày đại điển sắc phong, ta gieo mình từ trên tường thành cao vợi.
Bộ lễ phục Hoàng hậu lộng lẫy, uy nghiêm thấm đẫm máu tươi, rơi xuống nền tuyết trắng xóa, gây chấn động cả triều đình.
Ta mang theo chấp niệm sâu nặng, không thể siêu thoát, linh hồn cứ thế vất vưởng chốn trần gian.
Từ phía xa, ta nhìn thấy vị Hoàng đế trẻ tuổi, đôi mắt đỏ ngầu, đang đứng lặng người trước linh đường của ta.
Giọng nói người trầm khàn, từng chữ thốt ra như đang tự vấn chính mình:
“Bảo Châu, nàng đã là Hoàng hậu rồi, còn điều gì chưa thỏa mãn sao?”
Phải rồi, rốt cuộc ta còn điều gì không thỏa mãn nữa đây?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.