Nhưng người chưa từng nói dối, vậy nên ta yên tâm thiếp đi, trong lòng nghĩ, may mắn là trước đây ta đã lén cho nhũ mẫu và Cẩm Y một khoản tiền, chắc cũng đủ để họ sinh sống.
Nghe nói con trai của nhũ mẫu học rất giỏi, sắp sửa tham gia kỳ thi hương.
Còn Cẩm Y có một vị thanh mai trúc mã, người ấy đã luôn chăm chỉ tích góp tiền để chuộc thân cho cô ấy, đúng là một nam nhân có trách nhiệm.
Thật tốt, họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ta đã bệnh trong bảy ngày.
Trong những lúc mê man, ta cũng từng gọi tên nhũ mẫu và Cẩm Y, nhưng chỉ nhận lại sự đáp lại từ những hầu gái lạ lẫm.
Đúng rồi, nhũ mẫu và Cẩm Y đã trở về nhà.
Vì vậy, ta lại chìm vào giấc ngủ.
Trong bảy ngày ấy, chỉ có những hầu gái từ chỗ của mẫu thân ta đến chăm sóc.
Họ không thích nói chuyện, có phần ngốc nghếch.
Khi ta dần hồi phục, một ngày nọ, Minh Châu đến thăm.
Con bé đỏ hoe mắt, đuổi hết mọi người ra ngoài và thì thầm:
“Tỷ tỷ, bà Cúc và Cẩm Y đã c.h.ế.t. Hôm đó lúc tỷ ngã quỵ, mẫu thân đã cho người tiếp tục đ.á.n.h họ, họ đã bị đ.á.n.h c.h.ế.t.”
Cô bé vùi mặt vào lòng ta, khóc nức nở, tình cảm vô cùng gần gũi:
“Tỷ tỷ, mẫu thân không cho bọn em nói cho tỷ biết.”
Ta không nói gì.
Ta không biết phải nói gì.
Tạ T.ử Hành từng nói rằng, trước mặt huynh, ta có thể biện luận sắc bén và dứt khoát, nhưng giờ đây ta không thể thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-hoang-hau/4891392/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.