Quy củ! Quy củ! Quý nữ! Quý nữ! Những cảm xúc tối tăm, nặng nề trào lên trong lòng, như thể chúng muốn cuốn lấy ta, bao phủ ta trong bóng tối dày đặc.
Lúc này, ta như một người sắp c.h.ế.t đuối, linh hồn dường như rời khỏi thể xác, lặng lẽ quan sát chính mình chìm sâu vào bóng tối.
“Cẩm Y và nhũ mẫu chăm sóc tiểu thư không chu đáo, lôi ra đ.á.n.h c.h.ế.t!”
Lời nói như sấm rền vang lên bên tai, khiến ta bừng tỉnh.
“Ngừng tay!”
Đây là lần đầu tiên ta phát hiện, mình có thể thốt ra giọng nói như vậy – khàn đặc, như âm thanh phát ra từ một con rối gỗ cũ kỹ, cứng ngắc và khó chịu.
Tiếng kêu của Cẩm Y và nhũ mẫu đầy kinh hãi, họ không ngừng dập đầu cầu xin, nhưng không ai nghe theo.
Họ bị kéo đi như kéo những con vật vô tri, không ai để ý đến lời ta nói.
Nhận ra điều đó, ta nỗ lực níu lấy vạt áo của mẫu thân, cả người gần như phủ phục trên mặt đất.
“Mẫu thân, con xin người, hãy ngừng lại.”
Những vết thương trên người đau nhói, đây là lần đầu tiên ta nhận ra, nỗi đau trên thân thể lại khắc nghiệt đến vậy.
Tạ T.ử Hành, ta không phải tượng bùn, tượng bùn sẽ không biết đau đớn.
“Mẫu thân, là lỗi của con, con sẽ không bao giờ làm chuyện khiến phủ Thừa tướng phải xấu hổ nữa. Con sẽ nghe lời người! Xin người, tha cho nhũ mẫu và Cẩm Y! Tất cả là lỗi của con mà!”
Nhưng vô ích.
Bên tai ta đã vang lên tiếng la hét t.h.ả.m thiết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-hoang-hau/4891391/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.