Người luôn mặc định rằng ta và phụ thân mắc nợ muội muội, nên dành sự quan tâm đặc biệt cho Minh Châu. Mỗi dịp lễ tết, bà đều chất đầy những xe quà gửi về Lũng Tây.
Có lẽ cũng vì muốn đối chọi với tổ mẫu, bà quyết tâm rèn giũa ta thành một quý nữ tài đức vẹn toàn.
Bởi vậy, từ tấm bé ta đã phải dùi mài kinh sử, ngày ngày không dám lơ là nửa bước.
Nhờ thế, ta dần trở thành đệ nhất quý nữ kinh thành, trong khi muội muội lại trưởng thành theo một cách hoàn toàn khác biệt.
Không phải ta chưa từng gặp Minh Châu.
Mỗi độ xuân về, phụ thân và mẫu thân đều đưa ta về Lũng Tây thăm tổ mẫu, khi ấy ta mới được gặp muội.
Nhưng vì quá thương nhớ con, mẫu thân dành trọn thời gian ở Lũng Tây để kề cận, tâm tình cùng Minh Châu, khiến ta hiếm khi có cơ hội trò chuyện với muội ấy.
Trong ký ức của ta, Minh Châu là một cô nương hoạt bát, khác xa với những tiểu thư khuê các chốn kinh kỳ.
Muội ấy vô tư, tràn đầy sức sống như một vầng thái dương nhỏ bé, luôn nở nụ cười rạng rỡ với thế gian.
Muội ấy hoàn toàn trái ngược với hình mẫu nữ nhi Thừa tướng mà mẫu thân mong đợi, nhưng người lại yêu thương muội ấy vô cùng.
Chẳng ai tiếp xúc với Minh Châu mà không đem lòng yêu mến. Ngay cả ta cũng rất quý muội muội mình.
Ở kinh thành, khi các nữ t.ử mười hai tuổi bắt đầu được định thân, tổ mẫu vì quá cưng chiều Minh Châu, muốn tìm cho muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-hoang-hau/4891389/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.