

Người rảnh rỗi không được phép vào thư phòng của Việt Hoài.
Ta không thể nhìn thấy vẻ mặt của gã, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Ôn Tam tiểu thư vọng ra từ bên trong.
“Ôi chao, chữ này bị lệch rồi, tiên sinh đưa thiệp mừng sinh nhật cho người ta mà lại qua loa thế này ư?”
“Chắc là ở bên nàng ấy quá lâu, không động đến bút nên bị lạ tay rồi.”
“Cũng phải. Lần trước, ta thấy nàng ta học chàng viết chữ, cái tên xinh đẹp lại bị viết thành bùa chú, xấu quá đi, ha ha.”
Việt Hoài khẽ cười: “Nàng ta là một đứa ngốc, nàng biết mà.”
Ta nhìn cây đào nhỏ trước cửa sổ do chính hắn trồng cho ta, cảm thấy lòng mình nghẹn lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.