Ta từ chỗ âm thầm ở lại đến mùa đông.
Việt Hoài đã làm quan, trở thành quan lớn.
Màu quan phục của hắn lại được đổi sang màu mới.
Hắn luôn về nhà rất muộn, đôi khi sẽ đ.á.n.h thức ta, đôi khi thì không.
Mỗi lần về, hắn luôn ôm ta, vùi đầu vào vai ta.
“Cát Châu, trong danh sách bổ nhiệm hôm nay, lẽ ra Trương Triều Ân không bằng ta, nhưng hắn lại cưới được một người vợ tốt, đã hối lộ một ngàn lượng vàng để qua cửa.”
“Nhưng không phải chàng nói rằng chức quan càng lớn thì càng mệt sao? Ta không muốn chàng mệt.”
“Đồ ngốc, nàng chẳng hiểu gì cả.”
Trong phủ chỉ có một v.ú Lý, một nha hoàn mười tuổi tên Đông Nhi. Họ đều không biết chữ, còn không bằng ta.
Ta hỏi họ ý của Việt Hoài là gì.
Vú Lý thở dài, Đông Nhi suy nghĩ: “Có lẽ đại nhân muốn một người vợ tốt… Ta nghe nói một người vợ tốt phải biết cầm kỳ thi họa, còn phải biết quán xuyến việc nhà.”
Ta bắt đầu từ việc luyện chữ đơn giản nhất.
Có những chữ không biết, ta sẽ chép lại theo chữ trên án thư của Việt Hoài.
Trên thư án của gã chất đầy các phong thư, có cái thơm tho, có cái hoa mỹ.
Mở đầu của chúng đều là tên của gã.
Ta mất mấy ngày để chép lại bức thư của người gửi đến nhiều nhất, rồi đưa cho Việt Hoài xem.
Hắn đọc thành lời: “Kính gửi Hoài Trạch công tử, tài hoa của chàng rực rỡ như ánh trăng, lòng ta có chàng mà chàng nào hay biết…”
Việt Hoài vò nát bức thư, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-chau/5021314/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.