🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người rảnh rỗi không được phép vào thư phòng của Việt Hoài.

Ta không thể nhìn thấy vẻ mặt của gã, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Ôn Tam tiểu thư vọng ra từ bên trong.

“Ôi chao, chữ này bị lệch rồi, tiên sinh đưa thiệp mừng sinh nhật cho người ta mà lại qua loa thế này ư?”

“Chắc là ở bên nàng ấy quá lâu, không động đến bút nên bị lạ tay rồi.”

“Cũng phải. Lần trước, ta thấy nàng ta học chàng viết chữ, cái tên xinh đẹp lại bị viết thành bùa chú, xấu quá đi, ha ha.”

Việt Hoài khẽ cười: “Nàng ta là một đứa ngốc, nàng biết mà.”

Ta nhìn cây đào nhỏ trước cửa sổ do chính hắn trồng cho ta, cảm thấy lòng mình nghẹn lại.

Không giống hồi thơ bé, khi đó, hắn cũng nói ta ngốc, nhưng toàn là nói trước mặt ta, khe khẽ nói cho một mình ta nghe, nói đi nói lại hết lần này đến lần khác bằng giọng điệu dịu dàng và đượm sự bất đắc dĩ, hoàn toàn không khiến người ta khó chịu đến vậy.

Thậm chí có lần, hắn đứng quá gần, mặt ta bỗng đỏ bừng.

Khi ấy, hắn bèn lẳng lặng nhìn ta: “Cát Châu của chúng ta không ngốc chút nào.”

Ta vốn không hề ngốc.

Anan

Mẹ ta là hoa khôi của thuyền hoa trên sông Xuân Tân.

Khi bà sinh ta thì gặp lúc bị cháy, khắp nơi hỗn loạn, bà ôm ta mà nhìn rất lâu: “Đáng tiếc là con gái… Đáng thương thay là con gái.”

Bà tốn mấy chục lạng bạc để nhờ người đưa ta cho một gia đình không có con.

Năm thứ hai, gia

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-chau/5021313/chuong-1.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Cát Châu
Chương 1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.