"Rối loạn kích thích sinh dục". Chưa có phác đồ điều trị. Hạt Tiêu thở dài. Cô, phải tiếp tục, đến bao giờ đây? Vẫn là vật to lớn ở trong tủ quần áo, và mãi mãi cũng chỉ có nó thôi, làm sao cô có thể lấy chồng với thứ bệnh này chứ? Nó không chỉ là vấn đề trong sinh hoạt, nó còn là danh dự của cô... Hạt Tiêu co gối lại sát hơn nữa, mái tóc xóa dài ôm lấy dáng người cô. Thôi, cứ tính vậy đi. Mọi thứ hôm nay xoay ồn ào quanh trí óc.
Trưởng khoa là một ông già to béo bụng phệ, nhưng nằm trong tay ông ta là điểm học của hơn 200 nữ sinh. Hạt Tiêu để ý thấy lớp trưởng có vẻ mặt khá xinh xắn, học lực dù chỉ dừng ở mức trung bình nhưng ba vòng lại rất hoàn hảo. Đó là lý do điểm của cô ấy luôn đứng đầu lớp.
Hôm nay có tiết thể dục, Hạt Tiêu quên khuấy mất, cô quên áo con thể thao ở nhà rồi! Áo con thể thao bó rất chặt, nó khiến ngực cô nhìn sẽ nhỏ đi nhiều. Áo con này... Thật điên người quá! Quả không nằm ngoài dự đoán, thầy thể dục không tha cho những chi tiết nhỏ nhất trong lớp học. Lão thầy tiến tới và cười hờ hờ: - Em này, sao giờ thầy mới thấy em nhỉ? Họ tên gì? - Dạ... Hạt Tiêu ạ... - Ừ, tên hay nhỉ? Hạt Tiêu cười khẩy: - Em cùng khu phố với nhà thầy mà, em gặp vợ thầy suốt ấy! Lập tức lão khọm đen mặt, tai giật giật.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.