Sáng hôm sau, Hạt Tiêu tưởng như đã nắm chắc giấy đuổi việc. Ai ngờ tiền lương của cô được tăng tới 3 triệu beli - số tiền lương cô chưa bao giờ nghĩ tới. Kèm theo lời nhắn kẹp trong bó hoa to đùng. "Vì đã tốt với bà tôi". 500 bông hoa hồng đều được gấp bằng tiền! Tiền mặt! Riêng hoa này thì cô không thể vứt đi rồi! Tên chủ tịch này đúng không níu kéo cô, có lẽ đàn bà quanh hắn quá nhiều rồi.
Vẻ mặt hắn... Thật là...
Một tuần trôi qua, Mù Tạt chỉ gọi điện cho cô những cuộc gọi ngắn ngủi, có thể nói anh thực sự rất bận. Hạt Tiêu không nhận ra nét trầm trong giọng anh, cũng không nhận ra sự bất thường trong lời nói của anh.
Cô quyết định không nói cho anh biết chuyện của Lão trưởng khoa. Anh phải lo quá nhiều thứ. Cô rối bời trong sợ hãi đến mức phớt lờ những thời khắc sắp điểm.
Một tháng sau...
Bắt đầu với một cơn đau đầu ào đến. Bác sĩ tâm lý đã kê cho cô một liều thuốc, nhưng tác dụng phụ của nó khiến cô đau đầu hơn bao giờ hết. Suốt một năm nay cô uống không đau như vậy, nhưng dạo gần đây trở nên dữ dội và Hạt Tiêu không thể làm việc đến 11h nữa.
Cô đi khám bác sĩ để tìm ra cách giải quyết cho Hội chứng của mình, để có thể đến với Mù Tạt. Nhưng thứ rối loạn đó thật sự không có thuốc giải, cô chỉ có thể từ từ giảm mức độ thôi.
Hạt Tiêu đi về nhà trọ, đầu cô đau như búa bổ. Nhưng... Từ phía nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-h-ngu-mot-minh/252751/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.