- Hạt Tiêu, em sao vậy?
- Em...
Tiểu Tiêu run run bờ vai, cô đứng ngoài cửa phòng bếp nhìn anh, mắt cô đẫm lệ. Mưa phùn vương trên áo còn chưa khô. Mù Tạt thôi xế đĩa, quay hẳn người ra nhìn cô gái bé bỏng. Anh sững sờ.
- Mù Tạt...
Tên anh lẫn trong nước mắt, Tiểu Tiêu lao tới, ôm chầm lấy anh. Áo sơ mi trắng chẳng mấy chốc ướt đầm một mảng nóng bỏng. Mù Tạt không hỏi gì cả, anh siết tay ôm cô vào lòng.
- Anh ở đây rồi, cứ khóc đi.
Rồi anh vòng tay nhấc bổng cô lên, tiến về phòng riêng. Hạt Tiêu vẫn khóc, da cô lạnh toát. Hàng ngàn ánh mắt đổ vào hai người.
- Được rồi, có chuyện gì?
Tiêu sụt sùi, từ trong túi đưa ra hai tờ giấy. Một là của mẹ cô nhập viện, hai là giấy bán nhà trả nợ.
Anh đọc từng tờ một, trầm ngâm không nói, chỉ có cánh tay siết Hạt Tiêu chặt càng chặt.
Số nợ là 700 triệu beli, một con số khổng lồ.
Mẹ cô thương tật đến 60%, xác định sẽ tàn phế, nếu không muốn bị liệt đôi chân, tiền viện phí sẽ là 1 tỉ beli.
Số tiền ngay cả anh cũng khó gánh được.
Mù Tạt dựa đầu vào tóc cô, thở dài.
_________
- Cãi nhau à?
Tiêu lắc đầu. Nụ cười trên môi bà vụt tắt.
- Chia tay hả?
Tiêu vẫn lắc đầu. Bà cười chưa quá 2 giây.
- Hay... Nó làm cháu rồi bỏ trốn?
- Không phải không phải...
- Thế sao mặt cháu buồn thế kia?
Hạt Tiêu nhìn bà già trước mặt. Cô lại muốn khóc.
- Cháu không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-h-ngu-mot-minh/252750/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.