- Sao anh phải đích thân tới đón tôi?
- Chế nhạo người khác khi họ đang lâm vào đường cùng là một cái tội.
Cô không nhìn hắn. Đúng, là cụm từ đấy, lâm vào đường cùng.
Lần đầu tiên Hạt Tiêu đi trên chiếc xe bóng lộn như vậy. Đèn đường hai bên rực rỡ, mùi bạc hà lẩn lướt trong từng khoảng không khí, lúc đậm lúc nhạt như đang đùa giỡn nỗi buồn đến cùng cực.
Phải, mùi bạc hà.
- Anh tên là Bạc Hà.
Cô thì thầm nói.
- Cô không biết sao? - Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
Hạt Tiêu chỉ lắc đầu. Có thứ gì rất lạ đang diễn ra trong tâm trí cô. Có thể là do thời gian này, ánh sáng này, mùi hương này, không gian này, nhưng cô thật sự cảm thấy là chính mình khi ở đây. Hạt Tiêu quay sang cửa sổ, tay chống lấy những giọt nước mắt đã chực đong đầy trên bờ mi.
- Cứ khóc đi, tôi không cười cô đâu.
Giọng hắn lại trầm trầm vang lên, dường như chỉ có một âm điệu.
- Hắn đến nhà trọ, đập hết mọi thứ... - Nói xong Hạt Tiêu mới thấy ngạc nhiên. Lần đầu tiên cô "không đánh cũng khai", hơn nữa còn với một người như kẻ đang ngồi bên cạnh.
- Chuyện dễ hiểu thôi.
- Bệnh viện nói nếu một tuần nữa tôi không trả viện phí thì...
- Hơi bất lễ, nhưng tôi thực sự tò mò... Ừm... hắn đi đâu rồi?
- Hức... - Tiếng khóc lần này bật hẳn ra khỏi sự kìm hãm của Hạt Tiêu. Hai tay cô vò nhau, cấu xé. Tại cô, anh bị như vậy là tại cô... - Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-h-ngu-mot-minh/252752/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.