Sống trên đời, bạn đã khi nào phải hối hận hay chưa? Khi bạn mệt mỏi, có từng mong muốn một cái ôm ấm áp, một nụ cười ngọt ngào dịu nhẹ? Khi bạn gục ngã, nơi nào mà bạn có thể dựa vào? Nơi nào mà bạn có thể an tâm mà đứng lại? Đau lòng, như vậy có được gì? Mọi chuyện đã qua rồi, có rơi nước mắt đi chăng nữa cũng chẳng thể nào lưu giữ được những kỉ niệm. Thời gian dần trôi, kí ức cũng dần phai nhạt, duy chỉ có vết thương nơi trái tim là chẳng có cách nào ngừng lại. Đau lòng, cực khổ. Lệ rơi. Nhưng biết phải làm sao đây? Có không giữ, mất đừng tìm.
Nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý. Nắm lấy những kí ức đã qua ấy, mọi thứ chỉ còn tồn đọng lại là kỉ niệm. Giống như là một cuốn sổ bị hoen ố theo dòng thời gian, đến khi mở ra nó, tất cả đã phai tàn. Giọt lệ nơi khóe mắt chẳng có ai lau, mệt mỏi trong tâm hồn cũng chẳng có ai an ủi. Cho dù là đau lòng, cũng chỉ có thể lặng thinh. Tổn thương, vẫn hoài tổn thương. Có không giữ,mất đừng tìm. Mất đi rồi mới thấy hối hận, liệu có thể kịp hay không? Cuộc đời vẫn tiếp tục chạy về hướng tương lai.