Nhất
“Đinh đong” chuông cửa reo lên.
Cảnh Thiên còn đang trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, vì thế Trường Khanh đi mở cửa.
Từ phòng khách đến cửa chỉ là một con đường ngắn thật ngắn, nhưng Tịch ở dưới chân anh không ngừng đảo quanh, tựa hồ đang làm nũng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đồng tử màu lam của nó đã thâm hơn.
Không còn là màu băng lam xinh đẹp vốn có, mà mang thêm mấy phần thâm thúy.
Tựa hồ màu sắc của biển sâu, bi thương bao dung cả thế gian.
Nhị
Cửa mở.
Một cô gái áo đỏ đứng trước cửa, sau lưng cô còn có một cô gái áo lam.
Với Trường Khanh mà nói, hai vị này anh đều thập phần quen thuộc.
Tuyết Kiến, và Long Quỳ.
Anh không biểu hiện ra một tia kinh ngạc, sau khi gặp Trọng Lâu, anh đã không còn kinh ngạc khi xung quanh Cảnh Thiên xuất hiện những người này.
Tất cả, đều là việc đã định trước thật tốt, không phải sao?
Tam
Tuyết Kiến thấy người mở cửa không phải Cảnh Thiên, lập tức che miệng, lùi về sau vài bước nhìn chằm chằm biển số nhà.
Long Quỳ đứng phía sau cô sợ hãi nói: “Chị Tuyết Kiến, đây là nhà của anh mà…”
Cảnh Thiên nghe tiếng chuông cửa, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng đã chạy ra ngoài. Thấy Tuyết Kiến đứng ngoài cửa, cậu xém chút phun luôn bàn chải ra ngoài: “Trư… Trư Bà?”
Tuyết Kiến thấy cậu đi ra, lập tức chỉ hướng Trường Khanh: “Thái Nha! Người này là ai? Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-khanh-phu-the-hoi-that-nhat/3204366/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.