Nhất
Ngày này, Cảnh Thiên không biết vì cái gì mà dậy rất sớm, lấy đồng hồ nhìn mới 7 giờ, nhưng cậu không có ý ngủ tiếp, chỉ có thể rời giường.
Lần này cậu đã biết học ngoan, mặc quần áo rồi mới rón ra rón rén đi ra phòng khách.
Vừa vào phòng khách, cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Chỉ thấy người áo trắng ấy nghiêng người dựa vào cạnh ghế sô pha, ôm Tịch trong lòng. Đôi mày nhíu lại, không biết đang mơ thấy thứ gì. Hàng mi dài như lông vũ khẽ rung động, mỗi một nhịp rung đều phản chiếu một tia sáng huyễn hoặc. Trong một lúc, Cảnh Thiên như mất đi thần trí, hốt hốt hoảng hoảng đi tới trước mặt người ấy, tay run run xoa lên khuôn mặt anh.
Con người xinh đẹp thế này, như vị trích tiên từ trời ghé xuống, sao lại ở trong nhà cậu?
Cảnh Thiên chìm vào mê hoặc.
Cảm thấy sức nặng trên mặt, hàng mi như lông vũ của Trường Khanh vẫy vài cái, đôi mắt sáng ngời khẽ mở.
Cảnh Thiên gấp gáp rụt tay lại, đem tay dấu sau lưng, xấu hổ cười cười: “Bạch đậu phụ, chào buổi sáng ~” đã thấy thân thể Trường Khanh khẽ chấn động, tựa hồ có chút thất thố: “Cảnh huynh đệ, cậu gọi Trường Khanh là gì?”
“Bạch đậu phụ a.” Cảnh Thiên có chút mạc danh kì diệu, chỉ một cái tên mà thôi, làm gì phản ứng lớn như thế.
Trường Khanh yên lặng nhìn Cảnh Thiên một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
Nhị
9 giờ, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-khanh-phu-the-hoi-that-nhat/3204361/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.