Nhất
Tịch tựa hồ không biết chủ nhân của nó sẽ chuyển đi, vẫn như trước mỗi ngày cùng anh chơi đùa.
Nó không biểu lộ ánh mắt băng lãnh mà Cảnh Thiên từng thấy qua lần nào nữa, điều này khiến Cảnh Thiên có chút an tâm.
Cậu nghĩ, đó chắc chỉ là do mình bị ảo giác?
Chỉ là một con mèo sao có thể có ánh mắt đó?
Nhị
Hai ngày sau, Cảnh Thiên thức dậy rất sớm, phát hiện phòng Trường Khanh đã trống không, sạch sẽ đến mức tựa hồ như chưa từng có người ở qua.
Chỉ là không có cả bụi.
Cảnh Thiên trong lòng nghi hoặc: anh ta đi lúc nào? Sao không cáo từ mình một tiếng, thật là…
Nhưng thấy Tịch chạy tới chạy lui trong phòng khách, ngược với sự an tĩnh thường ngày.
Cảnh Thiên chạy lại ôm nó, nhẹ nhàng sờ lông mao trấn an nó.
Cảnh Thiên nghĩ, vì sao đồ của anh ta thứ gì cũng không thấy, nhưng chỉ để lại Tịch?
Bạch đậu phụ rõ ràng sủng ái nó như thế.
Ngày hôm nay, chính là ngày thứ bảy.
Tam
Là như thế, Từ Trường Khanh biến mất khỏi cuộc sống của Cảnh Thiên.
Đến đột nhiên, đi cũng đột nhiên.
Đột nhiên đến mức khiến Cảnh Thiên không kịp phản ứng.
Ngày này, ôm Tịch chơi đùa, cậu đột nhiên cảm thấy một tia sợ hãi.
Người nọ, sợ là không thể gặp lại được nữa…
Cũng đúng, cảm giác người kia mang đến cho cậu, vốn là người sẽ không xuất hiện trước mặt một tục nhân như cậu.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-khanh-phu-the-hoi-that-nhat/3204369/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.