Nữ nhân yêu hắn nhiều như cá dưới sông, hiện tại chỉ cần hắn nói ít lời ngon ngọt, cho vị biểu thẩm một cái bậc thang để nước chảy thành sông, hắn vừa nói xong, tay cũng không nhàn rỗi, theo gương mặt nóng bừng của Mục Thư Du dần chuyển xuống làn da trắng lộ ra bên dưới cổ, này mềm mại nhẵn nhẵn nhụi làm cho hắn yêu thích không buông tay.
Mục Thư Du thiếu chút nữa tức đến hộc máu, tim cũng đập thình thịch. Tên Hoàng đế này có còn nhân tính hay không, mở miệng kêu nàng một tiếng thẩm mà lại làm cái chuyện hạ lưu như thế này. Chỉ là mặc dù tức giận, nhưng đối phương nắm giữ quyền sinh sát của nàng và cả Ngọc Phù quốc trong tay, nàng phải mau chóng nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Tần Thừa Thích vừa nói lời thiếu đứng đắn vừa đưa tay kéo chiếc yếm của Mục Thư Du ra. Lập tức một đôi căng tròn non mềm lộ ra. Cổ họng Tần Thừa Thích khô khốc,một tay không thể đợi được nắm lấy nửa vòng tròn, nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái.
Rốt cuộc Mục Thư Du không nằm nổi nữa, bất chấp sẽ đụng trúng Tần Thừa Thích, vừa thụt về phía sau vừa xoay người ngồi dậy, né tránh bàn tay đang tác quái của Tần Thừa Thích.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.