Chương trước
Chương sau
Mục Thư Du bị những toan tính của Mục Thư Yến làm lòng tàn lụi, đợi nàng nói xong mới cười nhẹ nóinói: “Muội muội suy tính quá chu đáo, quả thật không giống lúc ở Ngọc Phù quốc, ta cũng yên tâm rồi. Bất quá, kế sách của muội, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận thêm vài ngày rồi báo cho muội sau.”

Lúc này Mục Thư Yến đi đến kéo cánh tay Mục Thư Du đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Cũng tốt, muội chỉ nói thêm một câu nữa, tỷ tỷ cần phải hiểu rõ, tỷ muội chúng ta bị đưa tới Hòa Hi là vì cái gì, nếu tỷ chịu làm theo kế hoạch này, mối thù bị bốn nước trấn thủ sẽ được báo, tỷ cũng mệt mỏi đã lâu, mau lên giường nghỉ ngơi một chút đi.”

Mục Thư Du gật đầu nhẹ, để Như Lan Như Ý đỡ mình nằm lên giường êm, đợi sau khi Mục Thư Yến cùng Như Lan Như Ý rời khỏi đây thì mở mắt ra suy nghĩ thật lâu.

Thời gian nhanh chóng trôi tới lúc dùng bữa tối, Vu Trung cho người tới đón Mục Thư Du, cho đến lúc dùng bữa cùng Tần Thừa Thích, vẻ mặt của Mục Thư Du vẫn rất miễn cưỡng, Tần Thừa Thích thấy thế cũng không quấy nhiễu nàng, yên tĩnh dùng cơm xong sau đó còn nói lát nữa sẽ cho người đưa Mục Thư Du về vương phủ. 

“Ngọc thục nghi thật sự đã nói như vậy với Thái phi sao?” Tần Thừa Thích nghe Vu Trung mật báo xong, khóe miệng nhếch lên, khó trách khi dùng bữa vẻ mặt của Mục Thư Du vẫn không vui. 

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Phương Cúc bên cạnh Ngọc thục nghi nói nàng ở ngoài cửa chỉ nghe được như vậy thôi, về sau Ngọc thục nghi và Thái phi vào nội thất, có nói thêm gì thì nàng không nghe được, bất quá chắc cũng chỉ là chuyện này thôi.” Vu Trung vui vẻ nói.

Mấy ngày sau, Mục Thư Du lại tiến cung, chỉ là lần này khi nàng rời khỏi vương phủ, Triệu Tín Thư dẫn đầu mọi người trong Triệu phủ xếp hàng đưa nàng đi. Trong mắt ánh lên sự mong đợi, dáng vẻ kia rõràng là nghĩ Mục Thư Du nên vĩnh viễn ở trong cung mới là đúng đây.

Mục Thư Du ngồi trong kiệu tự giễu: không phải chỉ là ngủ với nam nhân thôi sao, nàng cũng khôngphải chưa từng ngủ qua, có thể cùng vua của một nước trải qua một đêm xuân chắc hẳn sẽ có một cảm giác khác lạ, cứ như vậy ra sao thì ra đi!

Sau khi vào cung tất nhiên là Mục Thư Du tới Hòa Ninh điện trước, vẻ mặt của Mục Thư Yến cũng rất vui mừng: “thật may là Tỷ tỷ vẫn muốn tới đây, muội lúc nào cũng lo lắng tỷ còn giận muội đây.”

“Làm sao có thể, muội muội một lòng vì nước vì dân, ta đây làm tỷ tỷ há có thể không xuất một phần tâm lực, muội muội yên tâm đi.”

Mục Thư Yến cười nói: “Tỷ tỷ đương nhiên cũng là vì dân vì nước, về sau muội muội còn phải nhờ tỷ tỷ chiếu cố thêm, mong tỷ tỷ giúp cho.”

một người thông minh lanh lợi như vậy, còn cần nàng giúp đỡ sao, trong lòng Mục Thư Du cười khổ, mặt vẫn nở nụ cười nói: “Ta và muội là thân tỷ muội, đương nhiên sẽ chiếu cố lẫn nhau, chỉ sợ đến lúc đó bản thân không cách nào làm được mà thôi.”

“Tỷ tỷ không cần để ý tới những kẻ tiểu nhân khác, duyên phận này các nàng cầu xin cũng không được, chỉ cần tỷ được Hoàng thượng coi trọng là tốt rồi, những người khác không cần để vào mắt.”

Từ khi nào nàng lại là người có phúc phận và năng lực làm chuyện như thế này nhỉ? Nghĩ tới điều này nàng không khỏi cảm thấy lạc lõng một chút, đột nhiên Mục Thư Du rất hâm mộ Mục Thư Yến, muội ấy có thể chấp nhận được chuyện cộng thị nhất phu, trong khi nàng lại không có cách nào làm được như thế.

Lúc đang đứng tại ngoài Trường Tuyên điện Vu Trung nghe được tin Thái phi tiến cung, mừng rỡ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người hắn như một làn khói bay vào Tây điện, sau khi đi vào thìnhìn thấy cung nữ Vạn Cầm đỏ mặt xoa chân cho Tần Thừa Thích đang nằm trên giường, lúc này hắnmới nhớ tới mình đã liều lĩnh lỗ mãng.

“Ngươi vội vàng cái gì, càng ngày càng không có biết tiết chế.” Tần Thừa Thích liếc nhìn Vu Trung, sau đó nhắm mắt lại sờ soạng trước ngực Vạn Cầm, một bên thì để cho nàng tiếp tục xoa bóp.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài đáng chết, nô tài nhất thời quá mừng rỡ nên mắc sai lầm, mong Hoàng thượng thứ tội.” Vu Trung vội vàng quỳ xuống.

“nói đi, nói trẫm nghe xem chuyện gì khiến ngươi vui mừng như vậy.”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, bên phía Hòa Ninh điện báo tin, nói Thái phi tiến cung.” Vu Trung nói rõ từng chữ từng câu.

nói xong hắn còn lặng lẽ quan sát, thấy Tần Thừa Thích một chút phản ứng cũng không có, thì có chút buồn bực.

“Vu công công cũng thật quá lỗ mãng, Thái phi tiến cung thì có gì lạ, sao phải vội vàng hấp tấp như vậy làm phiền Hoàng thượng an giấc?” Vạn Cầm vốn là cung nữ làm vườn trong cung, nhưng dáng vẻ xinh đẹp, cũng thường tự nhận mình thông minh lanh lợi, nửa tháng trước xài hết tất cả tiền để dành mới có cơ hội được diện kiến thánh giá, kết quả thời vận của nàng khá tốt, Tần Thừa Thích đang mệt mỏi, lại thấy dáng vẻ nàng kiều diễm của nàng nên mới kêu nàng đến hầu hạ.

Chuyện đấm bóp xoa vai cho Hoàng thượng không phải là chuyện dễ dàng xảy ra, hơn nữa nàng làm rất chú tâm, xoa bóp đúng chỗ khiến Tần Thừa Thích rất thoải mái, đang muốn rơi vào cảnh đẹp nhưng không nghĩ tới Vu Trung lại chạy vào, Vạn Cầm nhất thời nóng nảy lại thấy Tần Thừa Thích không nói gì, thì lập tức nói vậy.

Chỉ là vừa mới dứt lời Vạn Cầm đột nhiên cảm thấy trên bụng truyền đến giác đau thốn vô cùng, ngay sau đó thân thể ả liền rơi khỏi giường êm, còn không có kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, thì nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tần Thừa Thích vang lên: “Đem cái thứ không hiểu phép tắc này vứt ra ngoài đi.”

Vu Trung lập tức đáp ứng: “Nô tài tuân chỉ.” Sau đó quay về phía sau vung tay lên, hai người hộ vệ tiến vào mang Vạn Cầm đi ra ngoài.

“Ngươi nói Thái phi tới Hòa Ninh điện?” Ánh mắt Tần Thừa Thích mơ hồ tỏa sáng.

“Đúng vậy, nô tài vừa nhận được tin, một khắc cũng không dám trễ nãi lập tức thông báo cho Hoàng thượng, quấy rầy Hoàng thượng an giấc là lỗi của nô tài.”

“Được rồi, được rồi, ai hỏi tội ngươi, ngươi nói xem Thái phi có tới gặp trẫm không?”

Vu Trung suy nghĩ một chút mới nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài vẫn cảm thấy Hoàng thượng cần phải chủ động quan tâm tới Thái phi nhiều hơn.”

“Ừ, nô tài giỏi, nói rất có lý, nếu trẫm được như ý nguyện chắc chắn sẽ ban thưởng cho ngươi.”

“Ai da, chỉ cần Hoàng thượng cao hứng, chính là phúc của vạn dân, đây là bổn phận của nô tài nào dám mong phần thưởng, nô tài cảm tạ ân điển của Hoàng thượng, cảm tạ ân điển của Hoàng thượng!” Vừa nói Vu Trung vừa phối hợp vài cái dập đầu sau đó mới lui xuống.

Ra đến bên ngoài, nhìn thấy Vạn Cầm còn quỳ dưới đất, hắn liền cười khẩy một tiếng: “Mới vừa rồi Vạn Cầm cô nương không phải rất khí thế sao, sao bây giờ còn ngồi dưới đất không chịu dậy, chẳng lẽ còn chờ Hoàng thượng triệu kiến hay sao?”

Vạn Cầm đầu tiên là bị Tần Thừa Thích một cước đạp xuống khỏi giường rồng, sau đó lại bị hai người hộ vệ kia nặng nề ném xuống đất, xương cốt toàn thân giống như bị vỡ vụn đau đớn khó chịu, trong lòng cũng suy nghĩ cẩn thận thấy mình đã đắc tội tổng quản nội vụ, sợ hãi run giọng cầu xin tha thứ: “Là nô tỳ sai rồi, Vu tổng quản tha cho nô tỳ lần này đi, cầu xin ngài, Vu tổng quản.”

“Sao ngươi không mở to mắt ra mà nhìn xem, bản thân ngươi là cái thứ gì, dám ở trước mặt Hoàng thượng chê bai ta? Vu công công mà cũng dám gọi! Tưởng mình có thể bay lên đầu ngọn cây có phải hay không, loại người như ngươi bản tổng quản thấy cũng nhiều, coi như là mộ phần tổ tiên bốc lên khói xanh mới may mắn gặp được Hoàng thượng, nhưng bùn nhão như ngươi làm sao trét nổi tường thành. Hai người các ngươi mau đưa nàng ta tới chỗ tạp dịch đi, cái thứ không có mắt nhìn này chỉ xứng với chỗ đó, sau khi đưa tới thì nói với người ở đó bản tổng quản không cho phép nàng ta điều chức(3)!”

Vạn Cầm còn muốn cầu xin đã bị người chặn miệng, lúc này Vu Trung đã chẳng thèm quan tâm tới ả ta, bởi vì hắn đã nhìn thấy Như Ý bên cạnh Mục Thư Du được người dẫn tới đây, vì vậy hắn bước nhanh tới, mặt nở nụ cười: “Đây không phải là Như Ý cô nương sao, Thái phi lại tới thăm Ngọc thục nghi rồi? cônương đến đây là có chuyện muốn nói cho Hoàng thượng sao?”

“Tham kiến Vu tổng quản, Thái phi thường xuyên tiến cung, nhận được sự ưu ái của Hoàng thượng, hôm nay tiến cung cũng là muốn mượn Hòa Ninh điện làm một bữa tiệc thiết đãi Hoàng thượng, tuy chỉ là bữa cơm thanh đạm không vào được miệng Hoàng thượng, nhưng đây là một mảnh tâm ý của Thái phi, mong Hoàng thượng có thể bớt chút thời gian ghé qua, kính xin Vu tổng quản thay ta thông báo, nửa canh giờ sau Như Ý tới đây đợi tin.”

“Sao có thể để cho Như Ý cô nương chạy tới chạy lui như vậy được, mới vừa rồi Hoàng thượng còn nhớ tới Thái phi đây, chuyện hôm nay cũng không cần hỏi qua Hoàng thượng, ta sẽ trực tiếp trả lời cho cônương. Bất quá, mượn Hòa Ninh điện của Ngọc thục nghi cũng có nhiều bất tiện, ngược lại Hòa An điện liên tục có người quét dọn, không bằng đến chỗ đó thiết yến đi.” Vu Trung nghĩ Thái phi luôn thấy không tự nhiên đối với chuyện cùng Ngọc thục nghi hầu hạ Hoàng thượng, nếu thật sự ở Hòa Ninh điện, lỡ như chuyện tốt không thành còn gây ra chuyện xấu.

“Như ý đã hiểu, đa tạ Vu tổng quản nhắc nhở, nô tỳ sẽ quay về báo choThái phi.” Như Ý lại thi lễ với Vu Trung, tò mò liếc nhìn Vạn Cầm bị chận miệng sau đó rời đi.

“Nhìn đi, đây mới gọi là hiểu chuyện, đó là người hầu hạ cho Thái phi, không giống ngươi bừa bãi như vậy, mau đem nàng đi, nhìn thấy là chướng mắt.” Vu Trung lại dạy dỗ một câu sau đó để cho người đem Vạn Cầm kéo đi.

Vạn Cầm lệ rơi đầy mặt, đến cuối cùng cũng không hiểu rõ Hoàng thượng vốn dĩ có ý đối với mình, vì sao đột nhiên lại nổi giận, còn khiến cho nàng ra nông nỗi này.

Như Ý trở về Hòa Ninh điện đem lời của Vu Trung thuật lại một lần, Mục Thư Yến nghe xong thì liền nở nụ cười: “Nhìn đi, Vu Trung này đúng là nhân tinh trong nhân tinh, tỷ tỷ bây giờ không còn không thoải mái nữa chứ.”

(2) Nhân tinh: người đã thành tinh. ý nói người khôn khéo đôi khi là xảo trá

(3) Điều chức: thay đổi nơi làm việc

Sẵn tiện giải thích luôn CỘNG THỊ NHẤT PHU cho những người không biết nhé: đây là từ chỉ nhiều người phụ nữ cùng chung một chồng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.