“Hoàng hậu nương nương nói, nếu mấy ngày nay Thái phi không rãnh rỗi thì đợi hai ba ngày sau tiến cung tạ ơn cũng không muộn.” Tên thái giám kia nói xong thấy Mục Thư Du không lên tiếng, vội cười nói vài câu rồi đi ra ngoài. 
Chờ thái giám kia đi rồi, một lát sau Bạch Quảng Thanh mới mở miệng cười khổ. 
“thì ra Thái phi đã sớm viết tấu thỉnh tội, Quảng Thanh dù tự nhận mình có chút thông minh cơ trí, nhưng thực vẫn không thể đoán được hành tung của Thái phi.” 
Mục Thư Du nghe lời ấy thì có chút luống cuống: “Chuyện không phải như vậy đâu.” 
“Quảng Thanh nghe rất rõ ràng, Thái phi không cần phải che dấu, được Hoàng thượng chiếu cố tất nhiên là không có gì sánh bằng.” 
“Ta thật sự chưa từng viết cái tấu thỉnh tội gì đó, càng không phải dạng người dám làm không dám nhận. Chuyện rốt cuộc là thế nào phải chờ hai ngày nữa ta tiến cung mới biết được, trong lòng ta không thẹn là được, cũng không cần quan tâm người ngoài nghĩ cái gì!” Mục Thư Du trực tiếp biểu lộ thái độ. 
Chẳng lẽ còn có người dám giả mạo Mục Thư Du viết tấu thư thỉnh tội? Bạch Quảng Thanh nghĩ sẽ không có khả năng này, trừ phi Mục Thư Du tương kế tựu kế, nếukhông chỉ cần Mục Thư Du tiến cung chuyện này sẽ bị vạch trần, đây chính là tội khi quân, kẻ nào to gan dám mạo hiểm như vậy? Chuyện này mặc dù có điểm đáng ngờ, nhưng trong lòng Bạch Quảng Thanh kỳ thật đã tin lời Mục Thư Du, hắn cũng tin chắc bản thân sẽ không nhìn lầm người, vì vậy lại mỉm cười: “Tất nhiên là ta tin nàng, nhưng chuyện này có chút kỳ quặc, nàng phải cẩn thận một chút, cùng lắm thì cứ nhận cũng chẳng hại gì.” 
“Dù ta có muốn nhận thì cũng phải biết rõ ràng mọi chuyện, nếu không sẽ bị người ta xỏ mũi!” 
Bạch Quảng Thanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dinh/2313346/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.