Chương trước
Chương sau
Nghe Phan Vĩnh nói như vậy, Mục Thư Du kinh hãi vô cùng, nếu thật sự liên quan đến Bạch Hồng Tín, thì trong này chứa biết bao âm mưu a.

Nàng ở trong cung cũng nghe nhiều người nghị luận, lần này Tần Thừa Thích xuất binh là ra mặt vì Kỷ quốc, Xuyên Khúc quốc đang che giấu thừa tướng Kỷ quốc Liêu Tử Bân, Bạch Hồng Tín lại là phe chủ chiến, trong này có mưu đồ gì hay không đây?

Nàng không suy tính được chuyện lớn như thế, vì vậy im lặng trong chốc lát mới nói: “Phan hiệu vệ, việc này sự tình trọng đại, chỉ có giao phó cho ngươi ta mới yên tâm.

Ngươi nhất định phải tìm hiểu mọi chuyện kỹ càng, phải nhớ kỹ thà không đánh mà lui, không nên tham đánh mà liều lĩnh, chỉ có như vậy mới có thể bảo trụ tính mạng đám người chúng ta.”

“Ty chức biết chuyện này không phải chuyện đùa, hôm nay chỉ muốn nói trước để Thái phi hiểu rõ.”

Mục Thư Du gật đầu: “Biết rồi, ngươi đã vất vả, lui xuống đi.”

Chờ Phan Vĩnh rời khỏi, trong long Mục Thư Du vô cùng lo lắng, nàng hận bản thân không thể tùy ý ra cửa, nếu không cũng có thể âm thầm quan sát tên Bạch Quảng Thanh này, đáng tiếc đây là chuyện không thể nào.

Triệu gia, Bạch gia, Kỷ quốc, Xuyên Khúc quốcrốt cuộc liên quan thế nào, thật là nghĩ không ra, đoán không được, vẫn nên để tâmTriệu gia đi, để xem có động tĩnh gì.

Vu Trung thấy Tần Thừa Thích tâm tình tốt, liền thừa dịp hắn nghỉ ngơi vừa cười vừa nói:

“Hoàng thượng xem tấu chương đã nửa ngày, hãy nghỉ ngơi một chút đi, Ngọc thục nghi phái người đến nói nàng ấy đã nấu chút thuốc bổ, Hoàng Thượng có muốn hay nếm thử hay không, nếu không thích nàng liền đem đi tặng người khác.”

Tần Thừa Thích trong lòng đang suy tính, thuận miệng nói: “Để cho nàng mang đi tặng đi, trẫm sẽ điHòa An điện.”

“Hồi bẩm hoàng thượng, Thái phi giờ Tỵ canh ba đã xuất cung trở về vương phủ.” Vu Trung nhẹ giọng cẩn thận nói.

Tần Thừa Thích vẫn nhìn chằm chằm tấu chương, một lát sau mới mở miệng: “Khi nào thì trở lại?”

Nghe câu này Vu Trung liền toát mồ hôi: “Hồi bẩm hoàng thượng, Thái phi, Thái phi không có, có nói.”

“Thái phi không nhớ nói, các ngươi chết hết rồi hay sao mà không hỏi?” Tần Thừa Thích ném tấu chương trong tay, nhìn về hướng Vu Trung.

“Nô tài đáng chết, nô tài sai Tiểu Lượng Tử ở lại bên kia, hiện tại liền kêu hắn tiến vào hỏi lại.” Bởi vì phải xem Mục Thư Du uống thuốc, cho nên hắn liền bảo Tiểu Lượng Tử ăn trưa rồi hãy trở về.

không đến một phút, Tiểu Lượng Tử đã thở không ra hơi liều mạng chạy về.

“Thỉnh an Hoàng Thượng.”

“Ngươi thấy Thái phi xuất cung rồi?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, lúc Thái phi xuất cung nô tài còn giúp dọn dẹp, Thái phi cũng không nói khi nào sẽ hồi cung. Hôm nay lúc nô tài ở lại đó, Vu công công đã dặn dò nô tài phải lưu ý chuyện của Thái phi nhiều hơn, cho nên nô tài cố ý nghe Thái phi cùng bọn thị nữ nói chuyện, hình như là tạm thời trước không quay lại cung, muốn ở lại vương phủ vài ngày.”

Vu Trung âm thầm gật đầu, tiểu tử này đủ cơ trí, không uổng công hắn đề bạt trọng dụng.

Tần Thừa Thích hơi nhíu mày trầm tư, sau đó nói: “Cũng được, trẫm không làm khó nàng, cứ theo ý của nàng đi.”

“Hoàng Thượng, vậy còn ngọ thiện...” Vu Trung lại hỏi.

“Ở nơi này dùng, không đi đâu cả, trời nóng như thế, trẫm không có hứng thú đi phơi nắng.” Tần Thừa Thích bực mình trực tiếp quyết định.

“Vâng, nô tài hiểu rồi.” Vu Trung đáp ứng liền im lặng, Tiểu Lượng Tử cũng hoảng sợ lui ra ngoài.

Mục Thư Du rời cung mới ba ngày, đám thái giám cung nữ hầu hạ tại Trường tuyên điện không ngừng kêu khổ.

Hoàng Thượng ngoại trừ ban ngày thượng triều thì toàn ở trong Trường tuyên điện, người quan tâm xã tắc là chuyện tốt, chỉ là tính tình trở nên âm u bất định, khiến cho người người thấy bất an, sợ khôngcẩn thận liền bị trách phạt, ngay cả Vu tổng quản cũng đã bị Hoàng Thượng trách cứ mấy lần.

Vu Trung so với người khác trong lòng càng kêu khổ, hắn biết rõ Hoàng Thượng nổi giận, cho nên muốn khuyên Hoàng Thượng đến chỗ các phi tần khác giảm nhiệt.

Nhưng Hoàng Thượng lại bất vi sở động, xem ra là đối với vị Thái phi này còn rất hứng thú đây, phải tìm cách làm cho Thái phi hồi cung mới được, nhưng chuyện như vậy cũng không phải hắn có thể làm được.

Lại qua mấy ngày, cũng không thấy bên Mục Thư Du có động tĩnh gì, mà Tần Thừa Thích cũng đangganh đua tỏ ra không thèm quan tâm, may mắn lúc này có quốc gia đưa tới mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành dâng cho Tần Thừa Thích, Vu Trung vui mừng vì tìm ra biện pháp, ra lệnh thu xếp để tiểu mỹ nhân được thấy mặt vua.

Tần Thừa Thích tựa hồ cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, tùy ý để Vu Trung an bài bố trí, chỉ còn chờ chọn ngày lành thấy chân dung đối phương.

Kết quả tin tức này vừa truyền ra, người khác không biết thế nào, Mục Thư Yến đã chịu chịu nổi, mấy bận phái người đi Bình Khánh vương phủ, đem Mục Thư Du thỉnh vào trong cung.

“Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc có ý gì, hôm nay nói ra cho muội muội biết rõ, để cho muội còn biết đường cân nhắc. Tỷ cùng hoàng thượng qua lại một hồi liền âm thầm chạy về vương phủ, về sau biệt vô âm tín là có tính toán gì?”

Bị Mục Thư Yến chất vấn, Mục Thư Du trong lòng rất không thoải mái:

“Cũng không có tính toán gì, chỉ là cảm thấy chuyện này xấu hổ không muốn gặp người, muốn yên tĩnh một đoạn thời gian.”

“Tỷ tỷ, tỷ thật hồ đồ, đã thuận theo ý Hoàng Thượng, còn quản nhiều như vậy làm gì. Tỷ biết không, tỷ vừa đi chưa bao lâu, ngay cả muội Hoàng Thượng cũng không muốn gặp. Muội sai người đưa chút thuốc bổ qua nghe nói Hoàng Thượng còn không them liếc nhìn, đừng mong tới Hòa Ninh điện của muội ngồi một lát, tiếp tục như vậy còn biết trông cậy vào đâu?

Bây giờ nghe nói, nước kia thấy Ô thục nghi không được sủng ái như trước, vội vàng đưa đến một nàng quốc sắc thiên hương hiến tặng cho Hoàng Thượng.

Vu Trung suốt ngày vội vàng vì chuyện ấy, nếu nữ nhân kia quả thực đem Hoàng thượng câu dẫn, tâm tư của chúng ta chẳng phải là uổng phí, tỷ còn xấu hổ gi nữa chứ!”

Chuyện này Mục Thư Du cũng nghe mấy cô con dâu Triệu gia càu nhàu vài ngày, từ khi nàng trở lại vương phủ, ngoại trừ ngày đầu tiên nàng không gặp người.

Từ ngày thứ hai đám phụ nữ này liền thay phiên ở trước mặt nàng nói không ngừng, đơn giản cũng giống như Mục Thư Yến khuyên nàng phụng dưỡng Tần Thừa Thích thật tốt, không nên bỏ lỡ cơ hội, đến lúc đó hối tiếc không kịp. 

Tần Thừa Thích vốn là là người phong lưu đa tình, cho dù nàng có nắm chắc thì cuối cùng cũng có ngày bị vứt bỏ. 

Huống chi hiện tại nàng cùng Tần Thừa Thích đang lửa nóng mà hắn còn tùy thời vứt bỏ nàng không để ý tới, mà nàng danh không chính ngôn không thuận sao có thể tranh thủ tình cảm. 

Mục Thư Du quyết định để tâm chuyện của Triệu gia mới là chính đạo, còn về sắc đẹp không thể dài lâu, thiên hạ mỹ nữ nhiều như thế, sao có thể tranh được đến cùng. 

“Muội muội nói có lý, chỉ là tâm Hoàng Thượng không phải tỷ muội ta có thể khống chế, mỹ nhân kia sớm muộn gì cũng được hưởng ân mưa móc, dù nước này không tặng, nước khác cũng sẽ tặng. 

Muội ở trong cung nên trầm ổn chút, không nên toàn để ý toàn chuyện phong phi. Tỷ tuy là thuận theo ý Hoàng Thượng, nhưng cũng không quan tâm được sủng ái hay thất sủng, mỹ nhân kia cũng không có quan hệ gì với tỷ, lát nữa ta về vương phủ đây.” 

Kỳ thật lúc Mục Thư Du nghe chuyện này, người đầu tiên nghĩ đến là cái kia cô gái vừa lãnh diễm lại đầy ưu sầu Ô Nhạc Song. 

Nàng nhìn được, Ô Nhạc Song để tâm với Tần Thừa Thích, nếu không người lạnh lung sao lại ưu tư, bất quá chỉ là chuyện buồn thôi. 

không ngờ quốc gia này lại nóng lòng nịnh nọt Tần Thừa Thích như thế, không cho Ô Nhạc Song thêm thời gian đi tranh thủ sủng ái của Tần Thừa Thích, mà lại trực tiếp đưa nữ nhân trẻ tuổi tươi đẹp đến, cái này làm người khác sao chịu nổi. 

Mục Thư Du thở dài, lúc lấy lại tinh thần đã là không thấy bóng dáng Mục Thư Yến, ngẫm lại cũng tốt, chính nàng trực tiếp xuất cung là được, nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy Mục Thư Yến đi đến, tức giận đối với nàng nói: 

“Tỷ tỷ cũng không cần vội vã xuất cung, Vu Trung vừa phái người tới nói, vào giờ Thân tiểu mỹ nhân kia muốn hiến vũ vì Hoàng Thượng, nên muốn thỉnh Thái phi cùng nhau đi xem, hiện tại Thái phi vừa lúc ở nơi này, mời Thái phi lát nữa đến Tử hương các.” 

Mục Thư Du cũng không cảm thấy gì, thật ra lại muốn thấy phong tư trác tuyệt của mỹ nhân kia. 

Vì vậy liền ở lại Hòa Ninh điện chơi, chờ tới lúc thì cùng Mục Thư Yến đi Từ hương các. 

Lúc hạ kiệu liền gặp phải Văn phi, Mục Thư Du chỉ có thể thầm kêu xúi quẩy. 

“Ơ, đây không phải là Bình Khánh vương Thái phi sao, trước đó vài ngày nghe nói ngài muốn ở tại Hòa An điện, còn định đến vấn an người, không nghĩ Thái phi chỉ ở lại hai ngày liền xuất cung, thật sự là đáng tiếc nha.” Văn phi nói xong liền che miệng mà cười, vẻ mặt rất là đắc ý. 

“Thần thiếp vốn nên trở về vương phủ, có thể được Văn phi nương nương nhớ tới, thật vô cùng cảm kích.” Mục Thư Du ứng đối vừa vặn, không chút lung túng. 

Văn phi thấy không chiếm được tiện nghi, đành phải cười nhạo một tiếng: 

“Tốt hay xấu, khổ là ngọt, ấm lạnh tự biết, Thái phi nếu thấy mỹ nhân mà vẫn ung dung mới tốt.” 

Nghiêng đầu liếc nhìn Văn phi, Mục Thư Du bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Mục Thư Yến cùng nhau cũng đivào. 

“Tỷ tỷ, đã biết mùi vị lúc này chưa?” Mục Thư Yến mặc dù ghét Văn phi khiêu khích, nhưng càng giận Mục Thư Du không tranh đoạt. 

Mục Thư Du không nói lời nào, theo vị trí được an bài trí ngồi xuống, yên lặng chờ mỹ nhân hiến vũ. 

Qua gần nửa canh giờ, Tần Thừa Thích mới xuất hiện, mọi người đứng dậy vấn an. 

Lần này chỗ ngồi của Mục Thư Du không phải bên cạnh Tần Thừa Thích, mà là sau vài vị phi tử, nàng không thèm để ý những thứ này, cũng không quan tâm ánh mắt của những người khác phóng tới, chỉ cúi đầu uống trà mắt nhìn thẳng. 

Tần Thừa Thích cũng không như lúc trước chỉ nói chuyện với Mục Thư Du mà mỉm cười nói: 

“Trẫm không quá để ý đến sắc đẹp của nữ nhân, hôm nay sở dĩ kêu các ngươi đến là vì nghe nói cô gáiđược tiến dâng lần này đẹp như tiên nữ hạ phàm, nên để mọi người cùng nhau mở rộng tầm mắt.” 

Tất cả mọi người lại nói tạ ơn, rồi bắt đầu kiểng chân chờ nhân vật thần tiên kia xuất hiện. 

Vu Trung thấy Tần Thừa Thích khẽ gật đầu một cái, liền tiến lên vỗ tay ba cái, không lâu sau nghe tiếng nhạc dần dần to lên, theo đó một cô gái trang phục lộng lấy bước ra. 

Nàng kia đến ngay chính giữa mới ống tay áo che mặt xuống, mọi người ở đây lập tức ngừng hơi thở, quả nhiên thật đẹp, muốn nhìn kỹ thì nàng đã tung người múa theo nhạc. 

Mục Thư Du cũng ngây người, nàng là người của hai thế giới nhưng chưa bao giờ thấy qua nữ nhân đẹp như vậy, gương mặt đó có thể nói hoàn toàn mỹ. 

không chỉ thế, người đang múa giữa sân kia, thân thể thướt tha, eo thon mảnh mai, mắt như sao sáng, vòng trúc trên mắt cá chân nàng phát ra âm thanh tinh tang khi múa, thật là rung động lòng người, làm cho mọi người không đành lòng nháy mắt bỏ lỡ cảnh đẹp. 

Nhưng đồng thời nhìn sang hướng Ô thục nghi, thấy nàng mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra đau thương, không khỏi cảm thấy khổ sở thay nàng. 

Tần Thừa Thích mới đầu cũng nhìn không chớp mắt, nhưng qua một lúc liền liếc mắt nhìn Mục Thư Du, chỉ thấy nàng con mắt ngây ngốc xem mỹ nhân nhảy múa, khóe miệng mang ý cười; 

Lúc khác lại nhìn Ô Nhạc Song sững sờ, kia vẻ mặt thập phần thương tiếc ý, trong lòng liền tức giận quay mặt lại, bất quá đồng thời cảm thấy Mục Thư Du bộ dáng so với trước kia càng xinh đẹp hơn. 

“Hoàng Thượng, quốc gia này hao hết tâm lực, nô tài coi như là sống không uổng phí, nhờ ở bên cạnh hoàng thượng mới có thể nhìn thấy tiên nữ hạ phàm thế này. Hoàng Thượng, ngài cũng cao hứng?” Vu Trung nịnh nọt cười 

“Tiên nữ cái gì, trẫm thấy không bằng một phần vạn của Thái phi.” Tần Thừa Thích vẫn đang ngó chừng Mục Thư Du, quan sát ánh mắt vẻ mặt của nàng, xem nàng rốt cuộc thích cái nào hơn. 

Vu Trung lần nữa há to miệng, cũng nhìn trộm Mục Thư Du, sau đó lại nhìn mỹ nhân đang múa giữa sân, trong lòng nhịn không được oán thầm: 

Hay là mắt Hoàng Thượng có bệnh?./.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.