

Văn án:
Ở bên Phó Hàn Thanh suốt bảy năm, bỗng một ngày anh ta nói là đã chán rồi.
Nói xong anh liền quay lưng, dứt khoát đi tìm một cô gái trẻ hơn, mềm mại hơn.
Lần này tôi không khóc, cũng không làm ầm mà chỉ tháo chiếc nhẫn xuống, ném lên bàn.
Chiếc váy cưới mới mua còn chưa kịp mặc một lần, tôi cũng tự tay cắt nát.
Đêm ấy, tôi kéo vali lên chuyến bay rời khỏi thủ đô.
Bạn bè của anh thì tụ tập với nhau, cá cược xem qua bao lâu tôi sẽ mềm lòng rồi quay về.
Phó Hàn Thanh thì tựa lưng vào ghế, khóe môi nhếch lên lạnh lùng:
“Không đến ba ngày đâu. Cô ấy sẽ khóc, rồi sẽ quay về tìm tôi.”
Nhưng ba ngày trôi qua rồi lại thêm ba ngày nữa.
Tôi vẫn im lặng như biến mất khỏi thế giới của anh ta.
Lần đầu tiên trong bảy năm, Phó Hàn Thanh không ngồi yên được nữa.
Cuối cùng, là anh chủ động gọi cho tôi.
“Trần Hề… em ầm ĩ đủ rồi thì quay về đi.”
Nhưng người bắt máy không phải tôi.
Đầu dây bên kia là tiếng cười trầm thấp mang theo sự lười biếng, ung dung còn có chút trêu chọc của một người đàn ông:
“Phó tổng à, dỗ con gái thì đừng để qua đêm. Không thì sẽ bị người ta nửa đường ôm đi mất đấy.”
Phó Hàn Thanh như bị ai chọc vào vết thương, đôi mắt đỏ ngầu, giọng gần như nghiến ra từng chữ:
“Để Trần Hề nghe máy!”
Thẩm Lương Châu cúi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi.
Giọng anh trầm thấp, mang theo chút cưng chiều khẽ chạm vào tai tôi:
“Không nghe được đâu. Cô ấy còn đang mê ngủ… hoặc phải nói là còn đang giận tôi.”
Anh khẽ cười, hôn thêm một cái nữa:
“Tôi bây giờ phải hôn cho cô ấy tỉnh trước đã.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.