Chương 8:
Đi mãi, đi đến tận đầu ngõ, rồi đến bên cạnh xe.
Phó Hàn Thanh bỗng dừng lại.
Trên gương mặt anh tuấn của anh lúc này, từng chút từng chút hiện lên một nụ cười nhạt… vừa chua chát, vừa lạnh lẽo cũng vừa tự giễu chính mình.
Và giây tiếp theo, anh đã không hề có chút do dự mà ném chiếc túi giấy tinh xảo trong tay vào thùng rác.
…
Tháng thứ hai sau khi Trần Hề rời đi.
Phó Hàn Thanh đã từng gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Tin nhắn gửi đi thành công, nhưng như rơi vào biển sâu không một hồi âm.
Tin nhắn đó viết:
“Căn hộ anh định bán. Quần áo của em xử lý thế nào?”
Có lẽ anh quên rằng Trần Hề đã để lại lời nhắn, nói anh muốn xử lý thế nào cũng được.
Cũng có lẽ, anh cố ý quên để có một cái cớ để nhắn tin cho cô mà thôi.
Trong lòng Phó Hàn Thanh nghĩ: Đây là cái thang anh chủ động đưa cho Trần Hề, nếu cô đủ thông minh, thì phải biết điều mà bước xuống.
Tính anh nhìn thì khó chịu, nhưng thật ra… rất dễ dỗ dành.
Nhưng Trần Hề vẫn không trả lời.
Căn hộ tự nhiên cũng không bán nữa.
Quần áo và tất cả đồ dùng của cô đều được giữ nguyên vẹn như cũ.
Giống như cô chưa từng rời khỏi nơi này.
Phó Hàn Thanh vẫn thường về đây vào những đêm tiếp khách xong.
Sau đó nằm xuống chiếc giường của Trần Hề, trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt được.
…
Và đến tháng thứ ba kể từ ngày Trần Hề rời đi.
Lại là một đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-gio-cuon/4943162/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.