Nhân duyên trời định, ai cũng có. Quan trọng là ta chưa thể tìm ra nó ở đâu ở chính xung quanh ta. Có khi là thật sự rõ ràng, nhưng có khi nó lại mờ ảo không chân thực. Tình yêu lúc nào cũng là mong manh như thế. Có lúc tưởng như rất gần, ai ngờ tới lại quá xa xôi như vậy. Nhìn không thấu, chạm tay cũng không thể tới. Cô chưa bao giờ xem mình là cô bé lọ lem được bà tiên giúp đỡ, cũng chẳng bao giờ cho mình là một cô công chúa có thể ăn sung mặc sướng cả đời. Kỳ thật, những điều thần kì này chỉ có thể xảy ra ở trong truyện cổ tích mà thôi.
Cổ tích có bao nhiêu hạnh phúc, khi đối mặt, lòng người lại là vô vàn sự đắng cay. Khoảng thời gian cho dù có trôi qua bao lâu đi chăng nữa cũng không thể nói lên được gì. Nhưng khoảng cách đo lường giữa lòng người và lòng người, tại sao lại khiến lòng này quặn thắt? Đã lâu không gặp anh, khi gặp lại, nó lại trở thành duyên phận. Cứ ngỡ trong cuộc đời của mình sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra cái gọi là kì tích, cho đến một ngày, một chàng hoàng tử từ trong những giấc mơ cổ tích đã bước đến bên đời cô, trao cho cô những ngọt ngào và hạnh phúc. Cô cảm nhận được, đây chính là tình yêu.