Thời gian đã qua giờ tan sở, xung quanh đồng nghiệp gần như đã về hết, Tô Hồng Tụ cầm túi xách, cô vừa xoa mi tâm ( điểm giữa hai đầu lông mày ) vừa đi ra đại sảnh.
Mới đến làm việc, nên cô luôn nơm nớp lo sợ, số lần đi phòng giải khát rót nước cũng có hạn. Có lẽ đúng như lời sophie nói, cô thực sự quá mức cẩn thận rồi.
Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ cười cười, không có biện pháp, cô ở cái thành phố này đã nhiều năm, thật vất vả trên trời tự nhiên rơi xuống một khoản tiền lớn như vậy, cô làm sao có thể không cố gắng đây? Phải biết, công việc này vẫn có thời gian thử việc hai tháng, ngộ nhỡ thời gian thử việc cô không được thông qua thì thế nào? Tô Hồng Tụ cô không phải bị đánh trở về nguyên hình rồi sao?
Tô Hồng Tụ cẩn thận đi xuyên qua quảng trường đông nghịt người, cúi đầu đi tới trạm xe buýt gần đó.
Bên đường một chiếc màu đen xe hơi chầm chậm đi đến bên người cô, cô tùy tiện liếc mắt nhìn, có chút buồn bực xe này như thế nào lại đi đến chỗ cô vậy, nhưng cô không nói ra, vội vàng đi nhanh mấy bước tính đi tới đường dành cho người đi bộ.
Ai ngờ cửa sổ chiếc xe kia từ từ hạ xuống, bên trong một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt nói: "Lên xe."
Bởi vì cự ly quá gần, Tô Hồng Tụ dĩ nhiên nghe được lời nói đó, nhưng cô không cảm thấy lời nói này là nói với cô, mà cảm thấy cô không thể cản đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-lau-khong-gap/120041/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.