Nắng trời rực rỡ, vạn dặm quang mây, hợp cưới gả. Cánh truyền thông dốc toàn lực, ào ào chạy tới làng du lịch của Chử thị nhưng đều bị ngăn lại ngoài cửa. Hôm nay là ngày cưới của Chử Ưng tổng giám đốc Chử thị và nữ diễn viên nổi tiếng Túc Nghệ. Một dãy xe sang đậu trước cửa nhà. Túc Nghệ mặc một chiếc váy cưới cúp ngực màu đỏ tươi, nửa trên thêu cầu kỳ, khăn voan màu đỏ, tôn bờ vai trắng ngần đầy quyến rũ, làn váy xếp nếp, lớp voan đỏ phủ bên trên như một tầng sương được thêu vô số đóa hồng. Phù dâu tất nhiên là Ngô Tuyết. Chị mặc lễ phục màu trắng, gài một bông hồng trắng. Hội phù dâu còn có Chử Khê và Trình An An.
Ba vị phù dâu đang túm tụm lại sốt ruột tìm gì đó. "Ôi! Giấu ở đây được không?" Chử Khê chỉ lên nóc tủ quần áo. Ngô Tuyết không cần nghĩ ngợi: "Không được, Chử Ưng với mấy ông phù rể đều cao ráo cả, vừa vào là thấy ngay!" Trình An An: "Đây thì sao?" "Không được, dưới gầm giường cũng có nguy cơ cao." Bọn họ đang tìm chỗ giấu giầy của cô dâu. Túc Nghệ dở khóc dở cười: "Mọi người cứ giấu đại đâu đó đi được không?" "Không được, chuyện lớn thế này sao có thể tùy tiện được?"Chử Ưng lái xe tới cửa, gõ mấy cái lên cửa. "Anh à, dạo này em đang muốn đi Hong Kong mua sắm..." Chử Khê ngồi trong phòng hét. Chử Ưng đáp luôn: "Liên hệ trợ lý Trần." Nhốn nháo một lúc, Chử Ưng phải hít đất năm trăm cái mới được cho vào, lúc vào được cửa, tây trang đã bám đầy bụi. Anh nhìn người ngồi trên giường, môi mỉm cười sung sướng.