"... Em sợ." Bị bắt được quả tang, đã diễn thì phải diễn cho trót, Túc Nghệ quyết định phải tiên phát chế nhân, "Tay anh cứng quá."
Lúc cụng phải rất đau, Túc Nghệ buồn bực hừ khẽ một tiếng, đôi tình nhân ngồi trước lập tức ngoái đầu lại nhìn mấy lượt.
Chử Ưng: "Xin lỗi, bạn gái làm ồn."
Mặt Túc Nghệ đỏ tới tận mang tai.
Xem hết phim, ra khỏi rạp, Túc Nghệ đứng giữ cửa bên ghế phụ hỏi: "Hay là để em lái?"
Chử Ưng đi tới chỗ cô, nhét cô vào ghế phó.
Lần này xe không chạy vào trong bãi đỗ mà dừng lại trước cửa khách sạn.
Túc Nghệ vẫn ngồi, hỏi anh: "Chừng nào anh về Bắc Kinh?"
"Phải một thời gian nữa," Chử Ưng đáp, "đoàn phim hôm nào thì nghỉ?"
Túc Nghệ lấy điện thoại ra kiểm tra rồi quay mặt qua, trịnh trọng thông báo: "Thứ Bảy và thứ Tư tuần sau, bình thường em cũng có thể xin phép được."
Câu này mà để Lý Mẫn nghe được chắc tức chết.
Chử Ưng gật đầu: "Thứ Bảy tới đón em."
"Vâng." Túc Nghệ cười, không hỏi xem đi đâu, quay người định xuống xe, đặt tay lên tay nắm cửa lại khựng lại, nuốt nuốt nước bọt, quay đầu hỏi dò: "... Hôn tạm biệt nhé?"
"Cốc cốc cốc."
Bảo vệ khách sạn tới gõ cửa sổ, cách một lớp kính, tiếng nghe không được rõ: "Tiên sinh, chỗ này không thể đậu lâu."
Túc Nghệ bất giác quay ra nhìn cửa sổ, người ngồi bên giữ mặt cô lại, rồi một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước chạm lên môi cô.
Đến tận lúc xe đi rồi, Túc Nghệ mới hồi thần, che môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-cua-toi/31930/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.