Giữa lúc Túc Nghệ đang oán thầm trong lòng, Chử Ưng ngồi trong văn phòng, đặt di động ở một bên, màn hình bật sáng, hiển thị đang chờ tải xuống app Weibo.
Anh hỏi: "Vụ đầu tư này do ai quyết định?"
Trợ lý kính cẩn đứng trước bàn làm việc, nghe hỏi vậy thì rướn người qua nhìn, là đầu tư cho một bộ phim truyền hình: "Chắc là Kỳ phó tổng."
Chử Ưng tiếp tục hỏi: "Đã chọn diễn viên chưa?"
"Vẫn chưa ạ," trợ lý đáp, "có điều mai là sẽ có danh sách."
"Ting."
Di động để trên mặt bàn kêu lên một tiếng.
Chử Ưng cúi nhìn, mở tin nhắn mới đến.
Túc Nghệ gửi tới một tin nhắn âm thanh.
Anh chần chừ giây lát rồi vẫn mở lên nghe.
"Hôm qua em uống hơi nhiều, cảm ơn anh đã đưa em về." Chỗ đứng nói có rất nhiều tạp âm, nghe thấy có cả tiếng giày cao gót của Túc Nghệ, "Để cảm ơn, em mời anh một bữa nhé. Giờ em đang ở quảng trường Chử Hân, anh xem có tiện... Này! Cô làm gì thế!? Này!"
Tin nhắn đột ngột kết thúc.
Chử Ưng nhíu mày, chọc chọc điện thoại một hồi, cuối cùng phải ngẩng đầu lên hỏi: "Làm thế nào để gọi điện thoại trên Weixin vậy?"
"Dạ?" Trợ lý giật mình, vội vàng dạy Chử Ưng cách gọi cuộc thoại qua Weixin.
Gọi mãi không thấy có ai nghe, điện thoại của trợ lý đã reo lên trước.
Nghe đầu bên kia nói mấy câu, trợ lý lấy tay che điện thoại rồi báo cáo lại: "Chử tổng, bên phía quảng trường Chử Hân xảy ra chút chuyện nhỏ."
Việc nhỏ tất nhiên không cần phải xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-cua-toi/31910/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.