Túc Nghệ bị tiếng chuông điện thoại đổ dồn gọi dậy.
Cô nằm nghiêng, bên hông có một bàn tay dầy rộng của đàn ông, sau lưng là một lồng ngực ấm áp.
Điều hòa đang mở, trên người cô vẫn đắp chiếc chăn bông dầy của khách sạn, ngoài trời bất chợt có cơn mưa nhỏ.
Sao mà thoải mái đến thế.
Thấy cô cựa mình, Chử Ưng mở mắt, đôi môi vuốt ve vành tai của cô: "Dậy rồi à?"
"Vâng." Môi Túc Nghệ bất giác mỉm cười, xoay người lại, hôn một cái dưới cằm anh rồi lấy tay che mặt.
Chử Ưng bật cười, kéo tay cô ra: "Che gì chứ?"
"Em không thể để anh nhìn thấy tình trạng mặt bẩn tóc rối của em được." Túc Nghệ đáp chắc nịch.
Chử Ưng cười, cúi đầu vừa thơm vừa dỗ dành: "Anh có thể vờ như không thấy."
Đáng tiếc là chẳng dụ được cô lung lay chút nào, Túc Nghệ vừa cười vừa trốn, rúc vào trong lòng anh, đang sắp sửa kéo áo may ô của anh lên ăn vụng thì chuông cửa vang lên dồn dập như chết người.
Không làm gì được, Túc Nghệ đành cọ mấy cái rồi ngoan ngoãn xuống giường đi mở cửa.
Ngô Tuyết thực sự không ngờ, người bình thường quay phim dậy còn sớm hơn trợ lý, hôm nay đã sắp muộn rồi vẫn còn chưa thấy có chút động tĩnh nào.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng cửa cũng mở, chị vừa bật ra được một chữ "em" liền câm nín.
Người trong phòng tóc rối, má đỏ hồng, mặt cười ngây ngô, vẫn còn đang mặc áo choàng tắm rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-la-cua-toi/2234513/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.