Hai mươi Quân đội lùng bắt, như trước cuồn cuộn đi qua. Lý Quý nói, Muội Hỉ, nàng ở chỗ này không được chạy loạn, chờ hắn dẫn dắt binh sĩ rời đi, người bọn nó muốn bắt là hắn, đến lúc đó, đám người tán đi, nàng hãy chạy trốn, chạy đến phương Nam, chạy đến Thi quốc của nàng.Sẽ không có truy binh. Hắn nói, Muội Hỉ, hắn không hi vọng nàng chết. Nói đến xúc động.
Cô lần đầu tiên cảm nhận, nghiêm túc, nhìn thấy nam tử trước mặt. Hắn kỳ thật cũng có gương mặt rất tuấn lãng, ngũ quan, vì sao trước giờ cô chưa từng thật tâm cảm nhận. Cô nói, chết cũng không sợ, đáng sợ hơn cả cái chết, là gặp phải những con người không phải người. Cô ngẩng đầu, Nguyệt thần mỉm cười như trước. Ánh hào quang của nàng vĩnh viễn không lụi tắt. Lúc đó, Lý Quý ôm cô, cùng tôi cáo biệt. Cô giữ chặt tay hắn, xin hắn đừng rời đi. Cô nói, nếu như kiếp sau ngài còn nhớ được Cô, xin ngài nhất định hãy tìm Cô trong đám người. Tôi gọi là Muội Hỉ.