Gió ấm, mặt trời lên cao. Tiếng chim hót vụn vỡ, bóng hoa trập trùng.
Bên trong bức tường Hán cung hoa lệ to lớn, có nơi thê lương, lại mấy chỗ phồn hoa. Có lẽ, nàng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy lạnh lẽo và cô độc. Bởi vì, nàng là người mà cả thế gian ngưỡng mộ. Được tất cả các cung nữ nơi đây, hạ mình quỳ xuống, thỏa mãn với sự ân sủng được đế vương ban cho.
Trong buổi tuyên thệ hôm đó ta đứng trên cung Trường Môn, nhìn ngươi nơi xa xa. Lúc đó, ngươi tình thâm ý trọng như vậy, nhìn Vệ Tử Phu. Ta không bi, không giận giữ, không đố kị, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến run người, và cả tuyệt vọng. Ta dần dần tin vào lời nói mẫu thân, càng yêu, càng phải mất đi.
Ta mất đi ngươi rồi.
Trường Môn cung, là Kim ốc ngươi xây vì ta. Ta vẫn cho là, tòa thành này sẽ tồn tại vĩnh viễn như một đồng thoại mà không bao giờ bị mất đi.
Năm đó, ngươi còn trẻ tuổi. Trẻ tuổi như vậy. Tại bữa tiệc yến thọ của phụ thân ta. Trong cung Quán Đào. Ngươi bị mẫu thân dắt trên tay. Hai mắt nhìn lấm lét khắp nơi. Ngươi giương đôi mắt tò mò mà thông minh.
Tầm mắt ngươi, lúc đó dừng tại hình ảnh trên mặt ta. Đôi mắt trong suốt sáng ngời. Tựa như trong hậu hoa viên, nước chảy bên hồ róc rách. Trưởng công chúa, cũng là mẫu thân ta, bà là người mang dục vọng và tâm cơ.Bà cố gắng duy trì hoàng sủng. Bà coi ta như hàng hóa, đổi lấy quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-mang-di-khuc-senh-ca/1999250/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.