Tại phủ công chúa Bình Dương. Ngươi lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Tử Phu. Ta lúc đó ngồi ở bên cạnh ngươi.Ca kỹ khua lên dải lụa, uyển chuyển duyên dáng lắc người, linh hồn ngươi, đã lang thang nơi đâu.
Ta nhìn thấy tay ngươi, không tự kiềm chế vươn ra.
Ta bỗng giật mình, hỏi, không sao chứ.
Ngươi thu hồi tay, nói không sao. Ngươi không biết rõ, đôi mắt ngươi, đã bán đứng ngươi.
Khi Ca múa xong, ngươi khẩn cấp vội vã hỏi Bình Dương công chúa,tên ca kỹ ban nãy.
Thời khắc đó, ta bắt đầu hiểu rõ, trong tình yêu, còn có một từ gọi là ghen tị.
Ta ghen tị ca kỹ kia, nàng có khả năng mê hoặc ngươi. Ta ghen tị tuổi trẻ nàng. Ghen tị xuất thân hèn mọn của nàng, có thể khiến nàng không còn chỗ nào đố kị, có thể khiến nàng dụ dỗ tất cả.
Ngươi trước giờ không biết rõ, ta múa, cũng rất đẹp. Thậm chí so với đám ca kỹ càng đẹp hơn. Chẳng qua, nàng khiêu vũ, là vì lấy lòng ngươi, mà ta, lại chỉ có thể vui mừng cho chính mình.
Mẫu thân trước giờ không cho ta khiêu vũ. Bà nói nữ tử khiêu vũ, đều là người tam đẳng(hay là người xuất thân kém). Mà chúng ta người thượng đẳng, trời sinh là tôn quý, làm thế nào có thể khiêu vũ hạ lưu như thế.
Như thế, ta vẫn chưa từng nhảy múa trước mặt ngươi.
Nếu như ta biết rõ ngươi bị mê hoặc bởi nử tử khiêu vũ, như vậy, ta sẽ liều lĩnh bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa, nhảy cho ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-mang-di-khuc-senh-ca/1999248/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.