Có lẽ, một vương triều lụn bại, chỉ là một minh chứng, cho thế gian rốiren, bỏ qua tất cả mọi thứ và lỗi lầm. Nụ cười khuynh thành, giang sơnđẫm lệ, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Một
Tại một vương triều hoa lệ thịnh vượng. Chim huyền *( chim nhạn) hát vang,đời đời yên bình. Ánh ban mai từ phía đông dâng lên, phủ trên vùng đấtto lớn phương Đông sắp lụi tàn mãi mãi. Tia nắng mặt trời sáng chói,như Phật tổ ban phát bụi bặm cho trần thế, rực rỡ đến chói mắt. Nhưngmà, ánh sáng chói lòa đó rồi cũng dần dần lụi tắt, màn đêm dần buôngxuống.
Mẫu thân rót một chén rượu trong suốt, dâng cho phụ thân. Lúc đó là buổisáng sớm mùa đông. Ngay sau đó, có âm thanh vụn vỡ phá tan cả khoảngkhông yên tĩnh. Thị nữ thấp thỏm lo âu thông báo: Chết người, chết người, chết rồi.
Tay của mẫu thân nắm chặt lại. Trên chiếc váy trắng có những ngọn mầmnguyệt bạch*( hình mặt trăng màu trắng),tách ra mùi thảo dược nồng đậm. Tôi đem từng ngón từng ngón vuốt thẳng ra.Trên lòng bàn tay bà, có dòng chữ bằng máu rõ ràng, núi Linh Thứu, núi Linh Thứu.
*Núi Linh Thứu: Núi Linh Thứu là một trong những ngọn núi cao bao bọc chungquanh thành Vương Xá. Linh Thứu là nơi Đức Phật đã thuyết giảng nhiều bộ kinh quan trọng trong lịch sử Phật giáo, cũng như trong truyền thuyếtPhật giáo, như kinh Pháp Hoa, Lăng Nghiêm, Kinh Đại Bát Nhã
Đây tựa như chỉ là một hàng chữ vô nghĩa. Không một ai hiểu được. Ngoại trừ tôi ra, không người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-da-mang-di-khuc-senh-ca/1999274/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.