“Cô ấy đang giận dỗi với bố.”
* * *
Tính cách thất thường của Hạ Thiên Lưu khiến côchau mày khó chịu. Anh bước chân trần trên nền nhà giá lạnh. Sau đó,khom người xuống, tiện tay nhặt cái lư hương bị cô tức giận đạp đổlên, mặc kệ đám tàn hương vương vãi khắp mặt đất, mùi hương vẫnphảng phất khắp căn phòng. Anh quay đầu lại nhìn cô, nụ cười mỉa mai,khiêu khích vẫn hiện rõ trên khóe môi. Anh cười cô phút trước còn nổigiận, đá lư hương trước mặt anh mà phút sau đã cuối đầu hạ giọngnói với anh, cô hối hận rồi.
Ngốc nghếch! Vô cùng ngốc nghếch!Cô nhẫn nhụckìm nén. Vì đại cục không nên so đo với đồ trẻ con. Nghĩ vậy, cô vờnhư không nhìn thấy gì, không nói nữa lời, chỉ đi theo anh quay vềphòng.
“Cần chuẩn bị thứ gì không?” Mộtcâu hỏi không có chút chuyên nghiệp thoát ra từ miệng cô, đổi lại làsự nhăn mặt, nghi ngờ của anh. Có vẻ như anh hoàn toàn không hiểu côđang nói gì.
“Tôi nói… chẳng phải anh muốn làmphép sao? Lẽ nào không cần đồ cúng tế, bàn làm lễ, ý… hay là tranhbát quái, kiếm gỗ gì đó, hoặc cả đầu lợn nữa?” Cô tự cho rằngmình rất chuyên nghiệp nhắc nhở anh nhưng chỉ thấy anh cau mày, hoàntoàn mơ màng, chẳng thèm để ý đến những đề nghị của cô, chỉ đemchiếc lư hương trong tay đặt lên bàn.
“Nhưng mà, có một thứ bắt buộcphải có.” Được cô nhắc nhở, anh khẽ mỉm cười vì sực nhớ ra điềugì.
“Thứ gì?”
“Nước.” Anh cử động hai ngón taydài, khẽ đẩy chiếc ấm trà dáng cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186783/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.