“Chẳng trách không dám mở cửagặp anh, mới hai ngày không gặp mà em đã thành bà lão như vậy sao?”
Âm thanh trong điện thoại và tiếng nói bên ngoàicửa đồng thanh cất lên. Tim cô khẽ nhói, một cơn gió lạnh buốt lạnhlẽ len qua khe cửa thổi vào lòng cô. Hóa ra, cô đã hôn mê hai ngàyrồi, chẳng trách anh đã xuất viện, chẳng trách cô có cảm giác mơmàng như đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
“Này, em nên để ý đến việc anhbị bán mới đúng chứ.” Anh khẽ cười, nói tiếp: “Chính là đợi lúcanh không may qua đợi thì thi thể sẽ cho anh ta giải phẫu”.
Cánh tay cô còn chưa rút được tờ giấy ăn thìđã khựng lại. Cô há miệng để thở. Do cô đang sốt cao nên hơi thở cũngnóng bỏng. Vừa nuốt miếng nước bọt cô liền nhăn mặt lại vì cổ họngsưng vù, đau nhói. Cái mũi đang trong tình trạng “trục trặc kỹ thuật”của cô đột nhiên ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn nhưng chân tay côchẳng dám tin tưởng chiếc mũi này nữa, liền tự quyết định cắt đứtliên lạc với bộ não, thành ra cô đứng trơ trước cửa thế này, hồi lâumới mở cửa ra…
Anh dựa bên cửa, một tay vẫn giữ chiếc điệnthoại áp trên tai, quay đầu nhìn cô. Nhìn cánh tay phải bị băng bóchằng chịt của anh, rồi lại nhìn nụ cười nhăn nhở trên môi anh, côkhông hiểu, tại sao trải qua bao nhiêu xui xẻo do cô mang tới, cả nhữngáp lực không tên không tuổi mà anh còn cười được? Nếu đổi lại là cô,cô sẽ bỏ trốn… Thứ tình cảm vớ vẩn này không có cũng chẳng sao.Chắc chắn cô sẽ làm vậy, bởi vì ngay lúc này đây cô đã muốn bỏtrốn.
Cô đã tính toán kỹ rồi. Đến cả khế ước nhânduyên của Nhất Nhất mà cô cũng mặt dày dùng rồi, vậy cô nên tha choanh. Cách anh càng xa càng tốt, mà tốt hơn hết là thay lòng đổi dạ,thích người khác, cũng nhân tiện chuyển cái vận xấu đó sang ngườikhác. Rất đơn giản mà, chỉ cần cô đem thứ tình cảm rẻ mạt của mìnhtrao cho người khác thì anh sẽ sống tốt, cô cũng thoải mái… đúngkhông?
Đột nhiên, anh nhấc tay phải lên, kéo dài tayáo, dùng ngón tay kẹp thật chặt, rồi ra hiệu bảo cô lại gần đây. Côchưa kịp tránh né, đã bị một bàn tay khác của anh tóm chặt sau gáy.Khi cô định thần lại thì cánh tay phải bị thương kia đã kéo tay áo,chẳng mấy chốc giúp cô lau sạch cái mũi bướng bỉnh, không chịu nghelời mà cứ chảy nước không ngừng.
“…” Cô cảm thấy thật mấtmặt, nghiêng đầu muốn thoát ra khỏi bàn tay anh. Cô còn nhìn rõ cảthứ dịch bầy nhầy dính trên ống tay áo sơmi trắng của anh.
Anh hơi chau mày, tỏ ý bảo cô đừng cựa quậy,hợp tác tốt với anh để cùng làm công tác vệ sinh. Cứ như thể, anhchẳng thèm để ý cô có chịu hay không, lau mũi cho cô rất vui vẻ…
Nhìn anh say mê như thể chỉ mong nước mũi của côchảy ra càng ngày càng nhiều, cô cứ đứng ngây ra. Rồi bất giác hơikiễng chân lên, dựa sát vào anh, đưa mũi mình lại gần một chút. Nhưngchiếc mũi đáng ghét đã phản bội cô. Nó cứ chảy càng lúc càngnhiều, chỉ muốn được anh lau thật sạch, phớt lờ cảm giác của chủnhân
“Này, anh chỉ nói là giúp em launước mũi, thế mà mắt của em cũng xen vào làm gì chứ?”Tay anh hơingừng lại, nhìn cặp mắt cô đang nũng nịu, muốn anh quan tâm.
Cô cắn môi, cố kìm để nước mắt không lăn xuống.Nhưng vô dụng, thị giác của cô bắt đầu không nghe lời. Mọi thứ trướcmắt cô mờ đi, rồi đến lượt tất cả các giác quan khác đều “tráilệnh” đại não. Chân cô tiến về phía trước hai bước, tay của cô cũngkhông biết liêm sỉ túm lấy áo anh kéo xuống, cuối cùng là cả thânthể cô. Mấy phút trước thôi, cô còn vùng vằng muốn đẩy anh ra, thếmà bây giờ cô lại tự đổ vào lòng anh. Cô giống như một nguồn ônhiễm, hễ đi đến đâu là để lại những vết tích lem luốc đến đấy vàcông cụ chính được sử dụng là nước mắt và nước mũi. Cô muốn conthỏ ăn thịt kia, dù xui xẻo cũng được, cô muốn ôm nó về nhà nuôi,nuôi cho nó béo trắng ra.
“Em hết giận rồi chứ? Hử?” Anhkhông quan tâm cô đang bôi bẩn trên ngực áo mình. Thậm chí, anh nhấc côlên khỏi sàn nhà, để cái chân trần của cô giẫm lên giày của mình,giữ cho cô đứng vững.
“…” Cô không rảnh để quantâm đến anh, bởi còn đang bận ôm chặt lấy cổ anh, khóc nức nở vàbận tìm con thỏ ăn thịt trên ngực anh.
“Anh không cố ý cho em leo cây.” Anhkhom người, khóe miệng ghé sát như sắp dính vào tai cô. “Cho nên…”
Anh hơi khựng lại, khẽ khàng thì thầm.
“Cho nên, em cũng nói cho anh biết,em chưa dùng… chưa dùng cái phương pháp vớ vẩn kia… được không?”
“…” Cô dính sát nhưngnhững lời dịu ngọt kia vừa rót vào tai thì toàn thân cô đã tê cứngnhư bị đóng băng.
“Cho nên em cũng nói cho anh,chuyện chị gái ly hôn, không liên quan gì đến em… được không?”
“…” Bên ngoài trời vẫnmưa, cô nghe thấy một tiếng sấm rất to.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]