“Cho nên, em nói cho anh biết, emkhông dùng… không dùng cái cách ngốc nghếch đó… có được không?”
* * *
Ướt đẫm nước mưa từ đầu tới chân, Hồ Bất Độngbiết chắc mình khó tránh một trận cảm cúm. Cổ họng khàn đặc, mũitắc nghẹt, ngoài mùi của nước mũi ra, cô chẳng thể ngửi thấy mùigì khác, yết hầu sưng vù lên như chiếc đèn hoa treo trên trần nhà,đầu óc quay cuồng, nằm trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt
“Này, sao đầu em lại trọc lốcvậy? Tóc đâu rồi?” Đây là câu đầu tiên Huỳnh Nhất Nhị nói với cô.Ánh mắt anh lúc đó cũng chẳng khác gì những người khác khi lần đầunhìn thấy cô.
Cô chẳng thèm ngó ngàng đến anh, trả lời mộtcâu mà cô tự thấy hoàn toàn “thoát tục”: “Tóc là ba nghìn sợi phiềnnão, cắt đi rồi là phúc, hiểu không?”.
“Cái đầu trọc lốc cũng coi làmột trong ba nghìn thứ phiền não nhỉ? Không cần gội đầu, rất tiệnlợi. Thực sự muốn gạt bỏ phiền não thì nên chặt bén cái cổ nàyđi. Một nhát nhanh gọn.”
Cách liên tưởng đầy “máu me”, đáng sợ của anhkhiến cô sợ run lên, liền quay đầu nhìn xem rốt cuộc tên đáng ghét kiamặt ngang mũi dọc như thế nào. Ngay lập tức, cô bắt gặp một nụ cườivô tư lự, anh tinh nghịch đặt tay lên cổ làm động tác cắt cổ. Anhkhông kinh ngạc hay châm chọc cái đầu trọc lốc của cô, cũng không giốngnhững người khác đứng từ xa chỉ trỏ cô.
Huỳnh Nhất Nhị, một công tử giàu có, sống ngaycạnh nhà cô. Nhưng trước giờ, anh chưa từng được đưa đón đến trườngbằng những chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186781/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.