Chương trước
Chương sau
Dạo gần đây trên trường của Châu có đoàn học sinh bên Anh sang giao lưu văn hoá. Châu bận rộn ngày đêm vừa chạy bài trên trường vừa đi làm thêm, bản thân cảm thấy việc này không can hệ đến mình nên không mấy bận tâm.
Nhi: Ê mày, tao nghe nói bên Khoa nghiên cứu của mày có trai đẹp đến thăm hả?
Nhi là đứa bạn thân của Châu. Hai đứa học chung từ hồi cấp ba, sau đó lên thành phố thuê nhà trọ ở chung. Khác với Châu học nghiên cứu, Nhi lại theo ngành Y tá, nghe đâu lý tưởng cao đẹp là giúp đỡ người khác nhưng thực ra là cô nàng đánh hơi tin tức tỉ lệ đồng tính ở bệnh viện ngày càng tăng cao. Một đứa có máu hủ nữ như nó xem ra không từ bỏ mọi cơ hội để tiếp cận với mấy anh bác sĩ đẹp trai!
Châu: Ừ, vậy hả?
Nhi: Cái gì mà “ừ vậy hả”? Có thì nói có, không có thì nói không có.
Châu: Đừng vòng vo, vô ý chính!
Nhi chớp chớp mặt giả vẻ thục nữ: Mày cũng biết tao mà…
Châu: Biến, gớm quá đi!
Nhi mau chóng thu lại dáng vẻ của mình: Ừ, tao cũng tự thấy gớm!
Châu: Được rồi, để mai tao coi thử, có gì chụp hình lại cho mày.
Nhi nhanh nhảu chính nhảy vào ôm: Tao biết mà, tao yêu mày nhiều nhiều lắm!
Châu nhanh chóng rút cây kéo ra phòng thân: Cách xa năm mét cho bà! Mai bà còn có bài thuyết trình, đừng để tay ba dính máu khi vào lớp!
Cái mà Châu nói “để mai tao coi thử” thật ra chỉ là một lời nói xã giao mang ý “Tao không làm đâu, nhưng nói thế cho mày vui thôi.” Nói sao nhỉ, Khoa nghiên cứu ở trường cô lớn như vậy có Toán, có Lý, có Hoá, có Sinh. Chỉ riêng môn Hoá lại chia ra Hoá hữu cơ và Hoá vô cơ. Tỉ lệ như vậy những ban khác chắc chắn cũng phải chia nhỏ ít nhất hai khối. Châu không giỏi Toán nhưng cô biết xác suất trai đẹp vào lớp cô không cao. Đến lúc đó chỉ cần về nhà nói “Tao chưa thấy người bao giờ”, Nhi có muốn trách cũng không thể nói gì.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, trai đẹp đó chính là vô lớp cô, làm đám nữ sinh trong lớp được một phen điêu đứng. Châu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, điện thoại đã có tin nhắn “Nghe nói trai đẹp vào lớp Hoá hữu cơ, mày nhất định phải chụp hình lại cho tao coi!”.
Hôm đó Châu làm bài thuyết trình, trong lòng tự đánh giá phải chăng nên câu giờ cho hết tiết để lấy lý do không chụp được hình người này! Nghĩ là làm, có bao nhiêu kỹ năng thuyết trình, bao nhiêu vốn liếng kiến thức Châu đều phô diễn không sót chút nào. Giáo viên hôm đó cũng một phen giật mình, một đứa ít nói lầm lầm lì lì như Châu, đến lớp chỉ nghe giảng rồi xách cặp về không hề hó hé tiếng nào lại có khả năng ăn nói tốt như vậy. Lại nói người giỏi thuyết trình là người rất biết canh thời gian, Châu vừa kết thúc bài nói của mình, chuông hết tiết vang lên, giáo viên nhẹ nhõm vì tiết này không phải nỗ lực mà vẫn đạt kết quả hơn mong đợi, học sinh thở phào vì hoàn thành nhiệm vụ đúng chỉ tiêu.
“Hey Chau, do you have class after this?” (Nè Châu, em có lớp sau lớp này không?) Có giọng nam ấm áp vang lên sau lưng Châu khi cô đang thu dọn cặp vở.
“Pardon me?” (Xin lỗi) Châu giật mình quay lại. Là hot boy người Anh.
“I’m Jordon, very good to see you!” (Anh là Jordon, rất vui được gặp em) Người đối diện lịch sự đưa tay ra. Châu vui vẻ nắm lấy, miệng đáp lại “good to see you”, rồi rất nhanh chóng buông ra, làm người đối diện cảm giác như một cơn gió chạm nhẹ vào tay. “Your presentation is very impressing, it is adorable! I’m also very intersted in the protein. If you do not have any class after that, would you like to have lunch with me? I still have some questions want to ask you!” (Buổi thuyết trình của em rất ấn tượng, rất đáng ngưỡng mộ. Anh cũng rất hứng thú với chủ đề chất đạm. Nếu như em không có lớp, em có thể cùng ăn trưa với anh không? Anh vẫn có một vài câu hỏi muốn hỏi)
Châu lúc này cảm thấy chỉ muốn đập đầu vào tường chết đi cho xong. Nửa muốn từ chối nửa lại cảm thấy tinh thần trách nhiệm phải trả lời. Châu còn đang phân vân, chợt bắt gặp ánh mắt mong đợi của giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng không thể từ chối.
Jordon: Ohm, I’m very impressed when you said about Gluten. It feels like this is the first time I hear Vietnamese discuss gluten. (Anh rất ấn tượng khi em nói về Gluten. Đây giống như là lần đầu tiên anh nghe người Việt bàn về gluten).
Châu: Well, fair enough. Vietnamese diet does not contain any wheat, rye or barley; therefore, it always lack of gluten. We never discuss something we do not use, right? (Dễ hiểu thôi. Khẩu phần ăn của người Việt không sử dụng lúa mì, lúa mạch đen hay lúa mạnh, vì vậy thường không có gluten. Mà chúng ta thì không bao giờ bàn về thứ chúng ta không xài tới, đúng không?)
Jordon: So how do you know about this? (Thế làm sao em biết?)
Châu: I am working in an English restaurant as a waitress at the moment, and there are a lot of customers allergic to gluten. (Em đang làm phục vụ bàn trong một nhà hàng Anh, có rất nhiều khách hàng dị ứng với gluten).
Jordon: You’re right. I think the percentage of people requiring gluten-free in their diet has been increasing. (Em nói đúng, anh cảm thấy tỉ lệ người có khẩu phần ăn không có gluten đang tăng).
Châu: Haha, I guess most of them are ladies! (Em đoán đa số trong số họ là các quý cô).
Jordon: Why do you think so? (Sao thế?)
Châu: Well, I don’t say anything wrong with people requiring gluten-free because they have celiac disease [1]. However, I think nowadays people misunderstand that gluten was starch or carbohydrate’s member. Gluten is a type of protein. However, just because it only appears on wheat, rye and barley, some people, mostly female, who is on diet, think it is starch and want to cut it off from their diet. (Em không có phán xét những người yêu cầu chế độ không gluten vì họ dị ứng với celia. Nhưng em nghĩ, hiện nay, mọi người đang nhầm lẫn gluten là tinh bột hay thành viên trong nhóm carbohydrate. Gluten là một loại chất đạm. Nhưng chỉ vì nó chỉ xuất hiện trong lúa mì, lúa mạch đen, lúa mạch, một số người, đa số là nữ giới, đang trong chế độ ăn kiêng, nghĩ rằng nó là tinh bột và muốn cắt giảm trong chế độ ăn).
Jordon: Yeah, I think you’re right. Hey, where are you from? I mean I know you are Vietnamese, but which part of Vietnam? (Uhm, anh thấy em có lý. Mà này, em từ đâu tới? Ý anh là anh biết em là người Việt, nhưng vùng nào của Việt Nam?)
Châu: It is…a complicated answer. My grandpa is from Hue, my dad is from Hanoi, my mom is from Ca Mau. I was born in Sai Gon, but then I moved to Da Lat and lived with my grandpa until I graduated high school. (Nó là một câu trả lời phức tạp. Ông nội em là người Huế, ba em lại ở Hà Nội, mẹ em người Cà Mau. Em sinh ra ở Sài Gòn, nhưng sau đó chuyển lên Đà Lạt và sống với ông đến khi tốt nghiệp cấp ba).
Jordon: Well, it’s really complicated! (Đúng là rất phức tạp)
Châu: So how’s about you? Which part of England are you from? (Vậy còn anh? Anh ở vùng nào ở Anh?)
Jordon: I’m from London.
Châu: Is it true that London boys love white shirt? My roomate says that. She says London boys are very classic. (Này, có phải con trai Anh thích mặt áo sơ mi trắng không? Bạn cùng phòng em bảo thế. Cô ấy bảo con trai Anh cổ điển lắm!)
Jordon: Good question! I haven’t noticed this before. But I do like white shirt, especially at university. What do you think? (Câu hỏi hay đấy! Trước đây anh không để ý đến vấn đề này lắm, nhưng anh đúng là thích mặt áo sơ mi trắng, đặc biệt là khi ở trường học. Em nghĩ sao?)
Châu: I do like boys wearing white shirt. Look really clean and tidy. (Em thích con trai mặt áo sơ mi trắng. Nhìn sạch sẽ và ngăn nắp). And hey, what are you eating? (Mà này, anh đang ăn gì thế?)
Jordon: Wanna try? This is beefsteak with fries, and salad. (Muốn thử không? Là bò bít tết với khoai tây chiên và salad rau)
Châu: Did you make it? (Anh làm à?)
Jordon: Yup
Châu: Nice! (Giỏi thế!)
Sau buổi đó, Châu cảm thấy con trai Anh cũng khá dễ gần, không kiêu kỳ hay chảnh choẹ như người ta đồn thổi. Cô cũng hoàn thành nhiệm vụ đã giao, chụp một tấm hình của Jordon cho Nhi. Tối về, trong khi Nhi còn đang ngắm nghía bức hình chụp của hot boy, Châu đã cập nhất status trên Facebook: “I completely change my mind. London boys are not too bad. Boys wearing white shirt are also not boring or too classic. It is a completely high level of appearance, so clean and tidy! Anyway, no matter where he is from, being able to cook is enough to be my Mr. Right.” (Hôm nay tôi hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Con trai London cũng đến nỗi nào. Con trai mặc sơ mi trắng cũng không phải nhàm chán hay quá cổ điển. Đó là một đẳng cấp cao của bề ngoài, sạch sẽ và gọn gàng. Mà thôi, không quan trọng người đó đến từ đâu, chỉ cần có thể nấu ăn là đủ tiêu chuẩn làm người đàn ông của tôi rồi.)
Nhi: Mặt V-line, tóc mái ngang, da trắng trẻo, môi mỏng chúm chím, dáng cao thon dài, đặc biệt là mông căng tròn. Rõ ràng anh chàng này rất có tố chất làm thụ. Duyệt, chị duyệt!
Sau đó ai kia cười rất gian tà, vẻ mặt vô cùng ‘đói khát’.
Ngày hôm sau, trên Facebook của Châu, status trạng thái có thêm một dòng tái bút ở dưới bằng tiếng Việt. “Ps: Trai đẹp là để ngắm không phải để yêu, trai đẹp là của chung không phải của riêng mình. Cho dù thế nào, bản thân xác định đã ngu ngốc dấn thân vào cái động hủ nữ này, có muốn thoát cũng không thoát được. Đời vạn thính nhưng tâm bất dính!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.