Một sự thật mắc cười là Châu có trí nhớ rất ‘cá vàng’. Tuy nói cô có thể ghi nhớ rất tốt những chi tiết nhỏ và nhớ nó, nhưng những thứ cô nhớ lại toàn được người ta xếp vào hàng ngũ vô dụng! Trong khi đó, những thứ quan trọng hơn như tên đường, địa chỉ nhà, hay tên họ, cô lại cực kỳ kém.
Lần đầu tiên Châu biết mình có não cá vàng là năm lớp ba. Khi ấy trường cô thông lệ hằng năm sẽ chụp hình kỷ yếu cả lớp để làm kỷ niệm. Năm lớp một và lớp hai mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, không có gì đáng nói. Không biết vì lý do gì, năm lớp ba nhà trường chỉ phát mỗi hình tập thể, mà đáng lý như mọi năm mặt sau phải có tên danh sách học sinh trong lớp. Giáo viên chủ nhiệm nói rằng bọn cô lớp ba đã lớn, có thể tự ghi tên bạn học của mình. Cả lớp đều không có ý kiến, chỉ duy nhất một mình Châu giơ tay lên thắc mắc: “Nếu không nhớ tên thì ghi thế nào ạ?” Giáo viên cô cũng tương đối dễ tính nên bảo: “Không nhớ thì hỏi bạn kế bên…” Châu nghe vậy, cũng gật gù tán thành, nhưng chưa kịp quay sang hỏi đứa kế bên đã bị lời tiếp theo của giáo viên chủ nhiệm ‘đâm xuyên tim’: “Nhưng tôi nghĩ học với nhau hết cả năm trời, không thể nhớ hết họ cũng phải biết tên nhau chứ nhỉ!”
Châu chính là không biết tên ai trong lớp trừ thằng bạn ngồi kế bên. Kết quả, đứa ngồi kế bên cũng rất tốt bụng, dành ra cả buổi chiều đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yes-chef/130440/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.