Vũ trụ bao la, vô số vị diện và giới vực cùng tồn tại, mỗi một nơi lại có một đặc trưng khác nhau, không nơi nào giống nơi nào cả. Trong đó có một nơi gọi là Thần Minh Giới Vực, đây là một thế giới của tu chân thuần túy, khắp nơi đều có tu sĩ hiện diện. Và trong Thần Minh Giới Vực lại bao hàm nhiều tinh cầu, trong mỗi tinh cầu lại chia thành nhiều đại lục.
Lúc này, tại Thập Phương Tông, một tông môn đỉnh cấp thuộc Triều Nguyên Đại Lục có một thiếu niên mười sáu tuổi với khuôn mặt vẫn đọng lại chút vẻ non nớt, trên tay cầm một chậu hoa nhỏ chứa một đóa hoa bảy sắc cực kì đẹp hớt ha hớt hải chạy lên một ngọn núi cao. Hắn, là Nguyên Tiểu Bảo, một đứa trẻ mồ côi bị số mệnh phán định không thể tu luyện, mà trong Thần Minh Giới Vực không thể tu luyện chẳng khác nào rác rưởi không ai thèm ngó tới.
Nói tới vấn đề này Nguyên Tiểu Bảo cảm thấy rất phiền muộn, qua mười mấy năm tìm hiểu hắn biết ở Thần Minh Giới Vực số người không thể tu luyện rất hiếm thấy, hầu như ai ai cũng tu luyện được, vậy mà hắn lại xui xẻo rơi trúng vào trường hợp không thể tu luyện. Có lẽ… chính vì không thể tu luyện nên hắn mới bị vứt bỏ trở thành cô nhi.