Vừa về tới trước sơn động, nhìn thấy một thân ảnh nữ tử xinh đẹp đang ngất xỉu trôi theo dòng thác nhưng Tiêu Viêm không có tâm tình đi thưởng thức mà rất muốn khóc.
Nàng, chính là vị Đấu Hoàng gây chiến với Tử Tinh Dực Sư Vương a, nàng chạy tới đây chẳng may kéo theo một đám ma thú cao cấp khác tiến tới Tiêu Viêm căn bản không chạy nổi, hiện tại phải hơn ba mươi phút nữa Dược lão mới tỉnh lại.
Nếu cứ như vậy chết oan Tiêu Viêm rất không cam lòng, trong đầu Tiêu Viêm không khỏi do dự nổi lên câu hỏi:
-Cứu, hay không cứu đây?
Nguyên Tiểu Bảo góp ý:
-Ta nghĩ chúng ta nên cứu nàng, một nhân tình của Đấu Hoàng cường giả rất đáng giá.
Trên thực tế không cần Nguyên Tiểu Bảo lên tiếng Tiêu Viêm cũng nghiêng về phương án cứu, thứ nhất nơi đây cách khá xa nơi chiến đấu, thứ hai ráng chịu qua ba mươi phút nguy hiểm đổi lại được nhân tình của một Đấu Hoàng là rất có lời, Tiêu Viêm bây giờ thiếu nhất là chỗ dựa.
Thứ ba, với tư cách là nam nhân Tiêu Viêm không đành lòng nhìn một nữ nhân xinh đẹp như vậy chết đi.
Ba yếu tố gộp lại, Tiêu Viêm cắn răng lao xuống dòng thác bế nàng vào sơn động.
Đặt nữ tử xuống một tảng đá, Tiêu Viêm lại tranh thủ đi ra ngoài xóa hết các loại dấu vết mới yên tâm quay trở về phong bế sơn động chỉ để lại một cái khe nhỏ cho không khí truyền vào, còn tốt với vị thế ẩn sau thác nước nơi này rất khó để bị phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-dau-pha-thuong-khung/1459995/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.