Hiểu Linh trước khi về mua đặc sản trấn Đông An là bánh gai mang về cho mọi người ở nhà. Ban đầy cô phân vân có nên mang bộ in ấn về không vì thứ đó hiện tại Hiểu Linh vẫn muốn giữ bí mật. Nhưng thật sự bộ hơn ba nghìn chữ cùng cái bản in rất nặng, mang đi mang lại quá phiền toái. Số sách mang về Hiểu Linh dự định vừa đọc vừa ghi chép lại những thứ cần thiết chứ không in nguyên bản lại nên cũng không cần mang về. Cuối cùng cô mua một chiếc hòm nhỏ, cho tất cả vào rồi khóa lại, đặt ở nơi chân giường xem như đồ dùng cá nhân. Cô tin bình thường sẽ chẳng ai rảnh rỗi tới nỗi vào phòng cô, tìm cách cạy khóa để xem bên trong có gì.
Hiểu Linh vui vẻ đẩy cửa cổng đi vào hô lớn:
- Cả nhà ơi ta đã về. Có quà cho mọi người này.
Một đoàn người từ trong nhà chính đi ra khiến Hiểu Linh có chút sững lại. Tiểu Hàn nghe thấy tiếng cô thì chạy ào tới ôm chầm lấy, ríu rít:
- Tỷ tỷ đã về. Tỷ đi có mệt không? Tỷ đi có nhớ ta và mọi người không? Ta thì nhớ tỷ kinh khủng mà nhị ca không cho ta nhắc ngài, sợ tỷ sốt ruột.
Lưu thị cười cười:
- Xem xem.. thật sự vừa nhắc Hiểu Linh thì đã thấy trở về rồi. Thật sự là duyên phận.
- Thê chủ đã về…
Tiểu Đông vội tiến tới đỡ xuống hành lý của Hiểu Linh. Mọi thứ được cô đặt chiếc gùi lớn, có ô che nắng phía trên.
Vì nhà có khách, Hiểu Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362620/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.