Cả nhà dồn ánh nhìn về phía Hiểu Linh chờ ý kiến của cô. Hiểu Linh mỉm cười đáp:
Cách tốt nhất chính là nhạc phụ nhận Minh huynh làm con nuôi. Cả nhạc phụ và Minh huynh đều là họ Lưu, vừa vặn. Ngài là trưởng bối của huynh ấy, có thể ngồi ngang hàng cùng bá mẫu và bá phụ bên kia. Gia tiên họ Nguyễn cũng đã ở đây rồi, việc thắp hương cho gia tiên hoàn toàn làm được. Ta cũng nhân danh thân thích chủ trì lễ vu quy. Mọi thứ vừa vặn. Nếu cần thiết nữa, ta nhờ Trịnh cô đồng tới làm một cái lễ nhận con nuôi trình lên gia tiên họ Nguyễn. Mọi người thấy thế nào?
Ánh mắt Trần Vân Sương vụt sáng. Quả nhiên là phương án tốt. Hắn ban đầu cũng có chút đắn đo chuyện của Hiểu Linh. Xét về tuổi tác, muội ấy còn ít tuổi hơn Tiểu Minh. Nếu là nhận người thân thì chẳng phải thành huynh muội sao. Muội thay mặt trưởng bối gả nghĩa huynh đi… nghe thật sự có chút gượng ép. Nhưng khi đó hắn cũng không nghĩ được nhiều nên đành đến đâu hay đến đó vậy. Bây giờ đột nhiên có một phương án toàn vẹn cả đôi đường khiến hắn thật như người đuối nước vớ được cọc. Hắn vô thức nhìn về phía Lưu thúc.
Lưu thị ngẩn người rồi quay sang nhìn Hiểu Linh. Ông không nghĩ cách mà Hiểu Linh nghĩ ra lại là để ông nhận Tiểu Minh làm con nuôi. Cái này…ổn chứ?
Hiểu Linh nhìn ánh mắt có phần hoang mang của nhạc phụ thì mỉm cười nói:
- Nhạc phụ cảm thấy thế nào? Ngài cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362621/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.